"Tiểu Dạ, thế nào?"
Phương Thê sờ sờ đầu Tiểu Dạ hỏi.
Tiểu Dạ nhìn Doãn Văn Trụ nằm trên giường một cái, liền nghĩ tới tình cảnh mới vừa rồi.
Bé trầm mặc một lát, mới mở miệng nói: "Mẹ, con muốn trở về Mạt điện."
"Tiểu Dạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Phương Thê biết đến, Tiểu Dạ rất thích cùng cô còn có tiểu Lạc Lạc ở chung một chỗ.
"Con muốn trở về học võ."
Lần đầu tiên biết mình có chỉ số thông minh siêu cao cũng không thể dùng tới.
Đối mặt những người đó, bé ngay cả mình cũng không bảo vệ được.
Bé đã từng không thích Mạt điện, bởi vì nơi đó mà cha bé mới chết.
Lúc trước bé không hiểu vì sao dù đến cuối cùng, cha bé vẫn còn cười nói lại không có tiếc nuối.
Bây giờ có lẽ bé đã hiểu một ít.
Ở nơi đó, sẽ mất đi ít thứ, tất nhiên cũng sẽ lấy được ít thứ.
Mà bây giờ bé muốn trở nên mạnh mẽ, muốn bảo vệ mẹ, cũng muốn bảo vệ tiểu Lạc Lạc.
"Tiểu Dạ, nếu như con muốn học võ, nơi này cũng có thể."
Phương Thê đem Tiểu Dạ ôm vào lòng, chỉ muốn cho bé qua cuộc sống bình thường như bao trẻ khác, không cho bé nhảy lớp, cũng bởi như thế.
Bây giờ Tiểu Dạ lại nói phải đi về.
Mạt điện không phải không tốt, nhưng bé còn quá nhỏ, không nên sớm như vậy liền tiếp xúc một ít thứ.
Bé bây giờ nên vui vui vẻ vẻ, nếu là trẻ con, cũng đừng mang trên lưng cái gì, chỉ cần học làm thế nào trở thành một đứa trẻ ngoan là tốt rồi.
Phương Thê biết Tiểu Dạ suy nghĩ gì.
Bé vẫn cảm thấy mình là một người đàn ông, nên bảo vệ cô và tiểu Lạc Lạc.
"Mẹ, con vẫn muốn trở về."
Tiểu Dạ cúi đầu nói, bé đã hạ quyết tâm.
Rời đi, là vì về sau ở chung một chỗ tốt hơn.
Bé sẽ mau chóng trở về.
Đến lúc đó, liền do bé bảo vệ mẹ và tiểu Lạc Lạc.
"Tiểu Dạ, nghe mẹ nói, Tiểu Dạ con còn nhỏ, cho nên bây giờ là mẹ nên bảo vệ con, chờ con lớn lên, sẽ tới bảo vệ mẹ được không?"
Phương Thê nói lời thấm thía: "Nhưng mẹ sẽ không bắt buộc Tiểu Dạ, con suy nghĩ kỹ rồi nói mẹ biết được không? Con thật sự muốn rời đi mẹ và tiểu Lạc Lạc sao?"