Mới vừa rồi đáy lòng rất hốt hoảng, nhưng cô vẫn luôn cố nén, không muốn biểu hiện ra vẻ mềm yếu.
Ngược lại bây giờ yên tâm hơn, cái loại tâm tình đó liền khống chế không được.
"Trụ, anh phải nhanh tỉnh lại."
Mặt tựa vào trên tay anh, Cô nhẹ nhàng nỉ non.
Cô cứ nhìn anh như vậy, chỉ sợ bỏ qua từng giây từng phút.
Cho đến cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Phương Thê mới dời đi tầm mắt.
"Mẹ."
Abel mang theo tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ đi vào.
Phương Thê đứng lên, đem Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ ôm vào trong ngực.
"Không sao, mẹ ở chỗ này."
Nếu như không phải Doãn Văn Trụ vừa lúc đi nơi đó, giờ phút này cô sẽ không thấy được hai đứa.
Nghĩ đến đây, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Mẹ không sợ, cha đánh người xấu."
Tiểu Lạc Lạc quơ múa quả đấm nhỏ nói.
"Ừ, cha đánh người xấu."
Phương Thê sờ sờ đầu tiểu Lạc Lạc, lại sờ sờ đầu Tiểu Dạ.
Lúc này mới ngẩng đầu nói với Abel: "Abel, anh lại gọi điện cho anh trai tôi, nói là không cần chuẩn bị bác sĩ."
Nếu Doãn Văn Trụ không sao, kia tạm thời cũng không cần.
"Còn nữa..., sự kiện kia, anh biết nên làm gì rồi phải không."
Xảy ra chuyện như vậy, cô sẽ không nhân nhượng nữa.
Cô nói qua lần đầu tiên có thể tha thứ, lần thứ hai tuyệt đối sẽ không.
Hơn nữa bọn họ còn làm thương tổn người quan trọng nhất của cô.
"Tôi đã biết, Đại Tiểu Thư."
Abel gật đầu một cái, dù cô không nói, anh cũng sẽ đi làm.
Dám tìm tới người Mạt điện bọn họ, cũng coi như những người đó có mắt không tròng.
"Anh kêu người đưa tới chút đồ ăn, hôm nay tôi sẽ không về."
Cô muốn ở bên Doãn Văn Trụ, một bước cũng không muốn rời đi.
Cô cũng không muốn giao tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ cho người khác.
"Vâng, Đại Tiểu Thư, vậy tôi đi trước."
Abel lên tiếng trả lời sau liền rời đi.
"Tiểu Lạc Lạc, Tiểu Dạ, cùng mẹ cùng nhau bồi cha tỉnh lại được không?"
Cô lôi kéo tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ đi tới bên người Doãn Văn Trụ.
"Dạ, Lạc Lạc bồi ba."
Có lẽ là còn nhỏ, tiểu Lạc Lạc tựa hồ cũng không có bị ảnh hưởng gì, ngược lại là Tiểu Dạ có chút yên lặng.