"Đau ——"
Doãn Văn Trụ thở nhẹ một tiếng, hơi buồn bã nói: "Thê Thê, em xuống tay nặng quá."
Phương Thê lại cố ý đè vết thương trên lưng Doãn Văn Trụ, "Biết đau rồi hả? Biết đau mới vừa rồi còn đi ngăn cản, anh cho rằng mình là mình đồng da sắt sao?"
Nhìn vết thương kia đỏ đến hơi biến tím, Phương Thê cảm thấy đau lòng.
Cô hiểu, anh chỉ theo bản năng muốn bảo vệ cô mà thôi.
Doãn Văn Trụ quay đầu lại cười với cô, lại không nói gì.
Đáy lòng lại lặng lẽ nói, chỉ cần có thể bảo vệ em, như vậy anh ra sao cũng không sao.
Anh không muốn lúc cô ở bên cạnh anh còn bị thương, như vậy anh sẽ cảm thấy mình rất vô dụng.
Hơn nữa có thể cho cô lo lắng như thế, anh đột nhiên cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
"Còn cười."
Phương Thê rất muốn xuống mạnh tay lần nữa, nhưng cuối cùng không có, mà từ từ bôi thuốc trên vết thương của anh.
Trên lưng anh, trừ vết thương này, còn có mấy vệt khác, mặc dù rất nhạt, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra lúc trước nó đáng sợ cỡ nào.
Cô biết anh bị tai nạn xe cộ, lại là lần đầu tiên cảm nhận được cuộc tai nạn xe cộ mang cho anh tổn thương lớn như thế.
Động tác trên tay đột nhiên dừng lại, vẻ mặt hơi ảm đạm.
"Thê Thê, anh cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc."
Doãn Văn Trụ lại trịnh trọng nói.
Đúng vậy, thì ra mình cũng dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Chỉ cần cô ở bên người, dù không làm gì, cũng hạnh phúc như thế.
Vết thương trên lưng có chút đau nhưng so với trong lòng lan tràn hạnh phúc thì không đáng kể chút nào.
"Đứa ngốc."
Trong nháy mắt này, trái tim đột nhiên liền trở nên mềm mại lên.
Người này, là người cô yêu.
Giờ phút này, cô quên những chuyện khác, chỉ nhớ rõ điểm này.
Trong xe với không gian nhỏ hẹp, hai người sát lại gần như thế, cơ hồ nhiệt độ trên người của nhau cũng có thể cảm nhận được đến.
Trong không khí có sự trầm lặng ngắn ngủi, rồi sau đó Doãn Văn Trụ cười cười nói: "Nếu như là vì em, anh nguyện ý làm đứa ngốc."
Tiểu Lý ngồi ở phía trước lái xe, vừa cười.
Thì ra tổng giám đốc có giây phút dịu dàng như thế, chẳng qua chỉ vì phu nhân thôi.
Trái tim không khỏi ngừng đập, động tác trên tay cũng ngừng lại.
Phương Thê cảm thấy, dường như chính mình có thể cảm nhận được cái loại tình nghĩa thuộc về Doãn Văn Trụ.
Doãn Văn Trụ xoay người, tay nắm chặt tay Phương Thê, đặt ở khóe miệng hôn hít, mới nhếch môi cười nói: " tay Thê Thê."
Lại dựa gần hơn, ở trên gương mặt của cô hôn, " mặt của Thê Thê."
Sau đó lại từ từ lục lọi đến môi cô, nhẹ nhàng đặt lên đó, " môi Thê Thê."
Phương Thê cảm thấy buồn cười, vẻ mặt người này sao lại giống như đứa trẻ lấy được kẹo đây.
Chỉ là nhớ tới, hình như lúc trước anh ở trước mặt cô cũng rất giống trẻ con.
Lần này, Phương Thê cũng không động đậy, chỉ duy trì cùng một tư thế.
Một tay nắm cánh tay Doãn Văn Trụ, mà tay kia lại bị Doãn Văn Trụ nắm trong tay, cả cơ thể tựa vào trong ngực của anh.
Doãn Văn Trụ thấy Phương Thê không từ chối, lại nhẹ nhàng hôn một lên môi cô.
Đây là mùi của cô, hương vị quen thuộc trong trí nhớ.
Trong ba năm, hương vị không ngừng quấn quanh trong mộng của anh.
Lúc đầu như chuồn chuồn nước lướt qua rồi dừng, từ từ hô hấp của anh trở nên nồng đậm.
Sự mềm mại của cô, hương vị ngọt ngào của cô, đều là một chất độc.
Làm cho anh không ngừng muốn thâm nhập.
Cuối cùng, anh vẫn thuận theo khát vọng trong lòng, từ từ bắt đầu thâm nhập.
Lúc đầu chỉ là môi dán môi, từ từ biến thành môi lưỡi quấn quít, người cũng ngồi gần hơn, đem cô ôm thật chặt vào lòng.
Lần này, Phương Thê không thoát đi, cũng thuận theo tim của mình, mặc cho anh đối với cô dây dưa.
Đợi đến lúc hai người hôn có chút thở hổn hển, môi Doãn Văn Trụ mới thoáng lui ra một chút.
Trán của anh dán lên trán cô, nhẹ nhàng thở dốc.
"Thê Thê ——"
Dù không nói gì, chỉ là hô tên của cô cũng thật hạnh phúc.
Lúc này Phương Thê mới phản ứng lại, bọn họ đang trên xe, hơn nữa trước mặt còn có một người ở đây.
Vì vậy cảm thấy ngượng ngùng, cũng có mấy phần ảo não.
Người này thiệt là.
Cô đưa tay đẩy anh một cái: "Đừng náo loạn, còn chưa bôi xong thuốc đâu."
Anh cảm giác được hơi thở ấm áp của cô phun trên mặt anh, mang theo vài phần dồn dập.
Xem như không thấy được, lúc này anh cũng có thể tưởng tượng đến nét mặt của cô, nhất định là mang theo một ít đỏ, còn có mấy phần xấu hổ.
Vì vậy tâm tình càng tốt hơn.
Cúi đầu tiến tới bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Không sao, Tiểu Lý sẽ không nhìn lén."
"Anh——"
Tâm sự của mình bị người khác thấy, Phương Thê hơi tức giận.
Nhưng nghĩ đến Tiểu Lý, lại đem lời nói thu trở lại, chỉ đưa tay hung hăng nhéo trên đùi Doãn Văn Trụ.
Mặc kệ trước kia hay lúc này, ở mặt này, anh luôn được voi đòi tiên như vậy.
Chỉ là đổi lấy nụ cười của Doãn Văn Trụ càng sáng lạn hơn.
"Được rồi, ngồi yên, em giúp anh bôi thuốc."
Phương Thê cảm thấy bất đắc dĩ, đưa tay xoay người anh lại, lại tiếp tục chuyện lúc nãy chưa xong.
Lần này, động tác trên tay so vừa rồi dịu dàng hơn.
Rốt cuộc là không muốn làm đau anh.
Doãn Văn Trụ ngoan ngoãn không nhúc nhích, cho đến khi cô bôi thuốc xong, sau đó giúp anh kéo áo lại.
"Thê Thê."
Doãn Văn Trụ tay lại đưa tới, nắm tay cô, khẽ gọi tên cô.
Đã từng xuyên thấu qua người khác từng lần một mà kêu tên cô, mà bây giờ rốt cuộc có thể quang minh chính đại kêu.
"Ừ."
Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Thê Thê."
Doãn Văn Trụ lại kêu.
"Ừ."
"Thê Thê."
"......"
"Thê Thê."
Người khác kêu lên nghiện, mà Phương Thê lại mất đi tâm tình lúc ban đầu.
"Doãn Văn Trụ."
Người này thiệt là.
Anh cười cười, lại lại gần cô hơn.
"Thê Thê, ba năm không thấy, tính nóng nảy của em lại tăng lên a."
Nói xong, lại vội vàng tiếp lời nói: "Nhưng anh thích."
Gặp cô lần nữa, xem như nói lên mấy ngàn lần anh thích cũng không đủ, chỉ cầu cô có thể hiểu tấm lòng của anh.
Trên con đường tình cảm, anh cũng là tay mới.
Cho nên anh chỉ có thể từ từ lục lọi, từ từ làm cho mình chín chắn hơn.
"Tính khí của em cho tới bây giờ cũng không tốt."
Chẳng qua là nhưng năm đó cố ý giấu đi thôi.
"Ừ, anh biết."
Nghe lời nói của cô, Doãn Văn Trụ đau lòng.
Anh biết, anh đều biết.
Những kinh nghiệm trước kia của cô, khiến cô học được cách thu lại tính tình của mình.
Làm cho cô luôn đem đau đớn chôn trong lòng, luôn làm bộ kiên cường như thế.
Vì vậy đưa tay đem cô ôm vào trong ngực, nghiêm túc nói: "Thê Thê, về sau đều không cần nhịn, nếu như tức giận liền phát tiết ra."
Chui trong lòng anh, Phương Thê gật đầu một cái.
Cô chưa bao giờ nghĩ bạc đãi mình, chỉ là không có biện pháp.
Mà trong ba năm ở Italy, đã trải qua rất nhiều chuyện, cô ẩn nắp những bản tính cũng bắt đầu lộ ra ngoài.
Trong hoàn cảnh đó, lạnh nhạt là vô dụng, người khác không để mình bị đẩy vòng vòng.
Có đôi khi muốn có quyết đoán, phải có loại khí thế đó.
Hơn nữa cũng không cần ẩn nhẫn, bởi người khác căn bản sẽ không bởi vì bạn ẩn nhẫn mà bỏ qua bạn.
"Thê Thê, tin anh lần nữa được không?"
Doãn Văn Trụ trầm mặc một lát, lại lẩm bẩm.
"Còn có về chuyện của Doãn Văn gia và Tư Đồ gia, nếu như em thật sự muốn Doãn Văn gia, anh nguyện ý đem toàn bộ tài sản chuyển đến tên em."
Anh sẽ không đối Phương Dận cúi đầu, sẽ kiên quyết thủ hộ gia tộc của mình.
Nhưng Phương Thê lại khác.
Anh biết, dù cô luôn biểu hiện được rất lạnh nhạt, nhưng cũng không phải một người nhẫn tâm.
Hơn nữa nếu là cô, như vậy anh nguyện ý dốc hết tất cả.
Thật ra thì chỉ cần bọn họ có thể ở cùng nhau, những thứ này cũng đã không quan trọng.
Anh biết, nghĩ như vậy thật xin lỗi gia tộc của mình.
Nhưng chuyện đã làm sai, tự nhiên cũng sẽ lấy báo ứng cần có.
"Cho nên, anh sẽ hai bàn tay trắng, em phải phụ trách nuôi anh."
Phía trước là hứa hẹn, phía sau lại trở nên vô lại.
"Chuyện đã qua, em cũng không biết rõ, hơn nữa kinh doanh giống như chiến trường, được làm vua thua làm giặc, thua cũng chỉ vì mình không có bản lĩnh."
Phương Thê dừng một chút, lại nói: "Nếu như cha em thật sự muốn trả thù chuyện năm đó, vậy em cũng sẽ cùng anh quang minh chánh đại đấu."
Coi như ban đầu, người khác là dùng thủ đoạn bẩn thỉu, đánh bại Tư Đồ gia.
Nhưng cô không muốn làm như vậy.
Nếu như nói như vậy, Cô cùng những người đó có cái gì khác nhau.
Cô cũng không phải thánh mẫu gì, nhưng cô cũng là người có nguyên tắc.
Hơn nữa ý cha cô rốt cuộc là thế nào, cô cũng chưa biết rõ.
Tất cả chỉ chờ trở về xem qua nhật ký của ông lại nói.
Nói tới chỗ này, Phương Thê lại dừng một chút, "Nếu về sau anh thật sự thua, em sẽ suy tính có nên nuôi anh không."
Có một số việc, nếu như nhất định phải làm, như vậy cô sẽ giải quyết.
Nhưng những chuyện này cũng không phải trở thành lý do ngăn cản cô.
Người không thể vì cừu hận mà sống, nếu vậy nó sẽ làm mình đau khổ hơn.
Cho nên coi như ban đầu bị thương, cô cũng chỉ lựa chọn đi quên.
Mà bây giờ, lựa chọn của cô vẫn như thế.
"Ừ."
Doãn Văn Trụ nhếch môi cười, nụ cười kia có mấy phần sáng rỡ, mấy phần hấp dẫn.
Thê Thê của anh thực sự khác biệt.
Ba năm, Cô trưởng thành rất nhiều.
Nếu như giữa bọn họ thật sự sẽ đi đến bước kia, anh cũng sẽ không nhường, đây là đối cô không tôn trọng.
Nhưng mặc kệ ai thua ai thắng, cũng sẽ không trở thành lý do trở ngại hai người.
Anh nghĩ, mặc kệ là cha cô, vẫn là cha anh, đều hi vọng bọn họ hạnh phúc thôi.
Nhìn anh cười như thế, Phương Thê như bị hấp dẫn, từ từ đến gần, hôn lên miệng anh một cái.
Một cái hôn rất nhẹ, sau là một tiếng nhàn nhạt cám ơn.
Đúng vậy, chợt hiểu được dụng tâm của anh.
Còn có hành động mới rồi của anh.
Doãn Văn Trụ ngẩn người, sau đó ôm lấy Cô thật chặt, khóe miệng cười càng rực rỡ hơn.
Ba năm nay, lần đầu tiên anh cười đến vui vẻ như thế.
Thì ra là hạnh phúc của anh, thực sự chỉ có cô mới có thể cho.
Hai người trở lại Thành phố C, Tiểu Lý rất nhanh trí, dù Doãn Văn Trụ không có phân phó, vẫn lái xe đến trước nhà Phương Thê.
Phương Thê xuống xe rời đi, đi vài bước quay đầu lại, nhìn thấy Doãn Văn Trụ vẫn ngồi ở đó, mặt mang phần chờ đợi.
Vì vậy không khỏi cười một tiếng, ho nhẹ một tiếng nói: "Có muốn vào nhà ngồi một chút không?"
Nghe vậy, Doãn Văn Trụ nhanh chóng trả lời: "Được."
Khóe miệng cũng giương lên một độ cong đẹp mắt.
Phương Thê nhìn vẻ mặt anh vui vẻ như thế, cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hai người đứng đi vào nhà, liền nghe thấy tiếng cười khanh khách của tiểu Lạc Lạc, còn có tiếng tức giận của Tiểu Dạ, cùng với tiếng nhạo báng của Tô Tiểu Mạt.
Tô Tiểu Mạt đang ôm cổ Tiểu Dạ đùa té ngã cho tiểu Lạc Lạc nhìn.
Tiểu Lạc Lạc nhìn xem rất vui vẻ, Tiểu Dạ rất tức giận.
Nhưng vì tiểu Lạc Lạc thích xem, bé dù tức giận, cũng vẫn phối hợp Tô Tiểu Mạt.
Mà tất cả bọn họ khi nhìn thấy Phương Thê và Doãn Văn Trụ liền ngừng lại.
"Thê Thê, về rồi à?"
Tô Tiểu Mạt liếc mắt nhìn Phương Thê, vừa liếc nhìn Doãn Văn Trụ đi theo sau lưng cô, hỏi với ý vị sâu xa.
Phương Thê lại rất rộng rãi gật gật đầu, "Ừ, về rồi."
"Mẹ."
Hai tiếng nói đồng thời kêu lên.