Cô là bị rất nhiều người lừa gạt, tổn thương qua, nhưng cũng không nên phong bế tim của mình, từ đó không dám đi tin tưởng.
Mặc dù cô không biết mình có thể làm tốt không, nhưng cô sẽ từ từ học.
Nếu như vậy, như vậy là Phương Dận sai rồi.
Hay là nói Phương Dận từ đầu tới đuôi cũng chỉ là đang gạt cô.
Phương Thê cảm thấy đáy lòng vẫn còn có chút thất vọng, có chút khổ sở.
Đối với Phương Dận, mặc dù lúc ban đầu cô không thích anh, nhưng vài năm qua cũng là đối với anh có cảm kích, cũng có nhân tố thân tình ở.
Nhưng nói cho cùng, anh ta cho tới bây giờ không để ý qua cô.
Cô không thể nói anh sai, dù sao anh cũng vì cha mình, vì Tư Đồ gia.
Nhưng sợ là về sau đều không thể cùng anh thân cận nữa.
"Vâng, em hiểu rồi, anh hai."
Phương Thê gật đầu một cái, nói có chút đau lòng.
"Vốn anh hai tính tự mình đưa cho em, nhưng gần đây không đi được, cho nên anh sẽ gửi bưu kiện. Anh cảm thấy được vật này vẫn nên cho em bảo quản mới tốt."
"Vâng."
Về chuyện Tư Đồ gia, tất cả chỉ đợi sau khi xem qua nhật ký của cha rồi nói tiếp.
Cô nghĩ, chân tướng thực sự chính là trong quyển nhật ký này.
Về ý nguyện của cha, cũng về chuyện của ông và mẹ.
Sau khi cúp điện thoại, Phương Thê suy nghĩ xong, sau đó đạp chân ga.
Cô bây giờ lập tức trở về Thành phố C.
Vốn chính là muốn đến hỏi Phương Dận một ít chuyện, mà bây giờ đã không còn cần thiết hỏi nữa.
Có một số việc cô đã hiểu.
Chờ Phương Thê lái xe ra, Doãn Văn Trụ mới từ từ đi ra ngoài.
Tiểu Lý ở bên người hỏi: "Tổng giám đốc, hai người không phải đã tốt rồi sao?"
Chẳng lẽ ngày hôm qua sau khi bị anh cắt đứt, lại không tốt nữa ư?
Vậy anh không phải thành đầu sỏ gây nên sao?
"Ừ."
Doãn Văn Trụ gật đầu một cái.
Bọn họ đã không sao nữa, nhưng là bây giờ anh cũng không biết cô sẽ làm thế nào nữa.
Nhưng anh không muốn ép cô.
Cho nên việc lúc này anh phải làm chính là chờ đợi.
"Vậy ngài mới vừa rồi ——"
Tiểu Lý còn muốn hỏi gì đó, Doãn Văn Trụ lại lập tức cắt đứt anh.
"Tiểu Lý, đi theo xe cô ấy."
Bây giờ anh chỉ nghĩ làm cách nào để bảo hộ cô.
Tiểu Lý gật đầu một cái, vội vàng đỡ Doãn Văn Trụ lên xe.
Hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, trên đường cao tốc bị kẹt xe.
Xe của Doãn Văn Trụ và Phương Thê chỉ cách ba chiếc.
Lúc này, Tiểu Lý đột nhiên kêu lên: "Tổng giám đốc, có người tới gần xe phu nhân."
Doãn Văn Trụ vội vàng nói: "Tiểu Lý, mau đỡ tôi xuống xe."
Dù không nhìn thấy, nhưng anh vẫn có năng lực bảo vệ cô.
Phương Thê ngồi ở trong xe, có chút phiền não, nhưng đột nhiên có tiếng gõ cửa xe.
Cô sửng sốt, nghiêng đầu nhìn lại, lại chưa từng thấy qua người đàn ông xa lạ này, khiến người khác cảm giác một loại thật không tốt.
Nhiều xe như vậy, bọn họ làm gì cố tình gõ cửa sổ xe cô.
Phương Thê dĩ nhiên sẽ không kéo cửa sổ xe xuống, cô làm như không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Người bên ngoài dường như không nhịn được, cao giọng mắng thô tục, còn tuyên bố nói cô nếu không mở cửa liền đập hư cửa cô.
Có lúc cái thế giới này chính là lạnh lùng như vậy, dù bọn họ phách lối như vậy, cũng sẽ không có ai ra tay giúp đỡ.
Chỉ cần không động đến mình, như vậy ra sao cũng không có quan hệ gì.
Phương Thê vẫn không muốn để ý tới, nếu như bọn họ thật sự làm ra chuyện gì, cô ra tay cũng không muộn.
Mặc dù nói không biết mấy người này vì sao nhằm về phía cô, nhưng bọn họ cũng quá coi thường cô rồi.
Bây giờ võ công của cô so với trước kia tốt hơn nhiều.
Cô không phải cô gái yếu đuối, cho tới bây giờ đều không phải.
Trước kia, cô cũng dựa vào mình bảo vệ mình.
Nhưng bây giờ cô có rất nhiều việc phải hoàn thành, nếu như có thể không chọc phiền toái gì là tốt nhất.
Nhưng không nghĩ tới những người đó lại dám dùng gậy sắt đập bể cửa sổ xe cô.
Trong nháy mắt thủy tinh vỡ kia, cũng có mấy mảnh văng tới, thật may là cô kịp thời nắm được gối ôm bên người che lại cơ thể, bằng không nhất định sẽ bị vạch đến.
Xem ra phiền toái hình như là đặc biệt tìm tới cô.
Như vậy không ra tay cũng không được rồi.
Ở Italy, Cô học được rất nhiều.
Ví như, mặc kệ chuyện gì, luôn phải cầm những thứ có lợi cho mình.
Tren xe cô thật ra là trang bị camera, giây phút mới vừa rồi cô đã chụp toàn bộ hành động của bọn họ.
Như vậy bây giờ cô ra đánh bọn họ, cũng chỉ là tự vệ mà thôi.
Coi như chờ cảnh sát tới, cũng sẽ không chọc phải phiền toái gì.
Phương Thê đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, nhưng có người sớm hơn cô một bước.
Doãn Văn Trụ một quyền đánh sang, đánh cho người kia trong nháy mắt ngã xuống đất.
Người dám khi dễ Phương Thê, anh sẽ không dễ dãi như thế đâu.
Nhưng mắt không nhìn thấy, luôn không có phương tiện.
Vốn bằng năng lực của anh, căn bản sẽ không trúng đòn, nhưng vì không nhìn thấy, khi đối mặt mấy người, vẫn sẽ bị đối phương đánh trúng.
Tuy vậy, Doãn Văn Trụ vẫn là dựa vào cảm giác của mình, từng quyền đánh vào thân thể của những người kia.
Hơn nữa những người này xuất hiện quá kỳ quái.
Tựa hồ vốn là có chuẩn bị.
Anh không cho phép Thê Thê xảy ra một chút không may.
Phương Thê sửng sốt, sau đó lập tức chạy qua.
Một quyền đánh vào người muốn đánh lén sau lưng Doãn Văn Trụ.
"Thê Thê, em đừng qua đây."
Anh có thể cảm nhận được Cô, bởi vì trong không khí truyền đến mùi của cô.
"Tiểu Lý, đem Thê Thê mang tới chỗ an toàn."
Anh sẽ không cho cô chịu một chút tổn thương.
"Anh mới đúng, không nhìn thấy cũng đừng cậy mạnh."
Nhìn anh liều mạng như vậy, Phương Thê cảm thấy lòng chua xót, cô cũng quay đầu lại đối với Tiểu Lý nói: "Tiểu Lý, tới đây dẫn tổng giám đốc nhà anh rời đi."
Hơn nữa những người này, Cô có thể đối phó.
Mà lúc này đây, mấy người bị đánh nằm trên mặt đất không cam lòng, nhặt gậy sắt mới vừa rồi đập vỡ kính xe lên liền vung tới hai người.
Doãn Văn Trụ đứng đưa lưng về phía bọn họ, mà Phương Thê lại nhìn thấy.
Cô nhanh tay kéo Doãn Văn Trụ ra, muốn đi đá bay vật trong tay người kia.
Nhưng Doãn Văn Trụ lại theo bản năng đem Phương Thê hộ ở trong lòng.
Anh biết Phương Thê làm như vậy, nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Vậy tại sao anh có thể làm cho cô đi ngăn cản nguy hiểm.
"Ngu ngốc, buông em ra."
Phương Thê thật sự bị anh làm cho tức giận.
Cô không phải cô gái yếu đuối, hơn nữa vốn là có thể tránh thoát, anh tại sao phải lấy cơ thể chính mình đi chịu đựng tổn thương.
Nhưng Doãn Văn Trụ lại không sợ.
Phương Thê tức giận, cắn anh một ngụm, lúc này mới tránh thoát anh, nhanh tay kéo anh ra.
Nhưng vẫn là không kịp, gậy sắt mặc dù đánh trật, nhưng vẫn đánh vào trên lưng anh.
"Ngu ngốc, ngu ngốc."
Phương Thê bỏ ra mấy tiếng tức giận, sau đó đá bay gậy sắt này ra, lại một quyền đá vào người kia.
Ấn người đó trên mặt đất, dùng sức đánh.
"Cho mày đến tìm phiền toái, cho mày đánh lén, cho mày cầm gậy sắt đánh người, mày có biết sẽ xảy ra án mạng không?"
Doãn Văn Trụ trên lưng của rất đau, nhức nhối, nhưng là nghe tiếng của Phương Thê, không khỏi nhếch môi bật cười.
Thê Thê của anh thật là đáng yêu.
Đáng tiếc anh không nhìn thấy vẻ mặt bây giờ của cô, nhưng anh có thể tưởng tượng.
Phương Thê đánh đủ rồi, lúc này mới đứng dậy liếc Doãn Văn Trụ, nói với giọng không hay tý nào: "Cười cái gì, có gì đáng cười."
Cô thật sự giận.
Không ai ngu xuẩn đến vậy.
Không duyên cớ bị đánh, bây giờ còn cười được.
Mấy người khác lại ngây ngẩn cả người, không ai nói cho bọn họ biết, cô gái này hung hãn như vậy a, hơn nữa cũng không có người nói cho bọn bọ biết, còn có một người đàn ông bảo vệ.
Vì vậy kéo lên thân xác bị đánh, nghênh ngang rời đi.
Bọn họ mặc dù nhận lệnh của đại ca, nhưng không muốn vứt bỏ mạng nhỏ.
Phương Thê không đuổi theo, bởi vì cô có chứng cớ.
Khi dễ người của cô, Cô sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
"Không có gì, chỉ đang nghĩ bộ dáng bây giờ của em."
Doãn Văn Trụ vẫn đang cười.
Cho dù trên lưng đang đau, nghe được cô bảo vệ anh như thế, anh vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, có ít thứ sẽ không thay đổi.
Mặc kệ ngăn cách giữa bọn họ là gì, anh cũng là sẽ không bỏ qua.