Thở hổn hển nhìn xuống Phương Di Mai ở trong lòng mình. Diệp Trạch Đào chợt nghĩ đến chuyện mà Điền Lâm Hỉ đã nói. Trong lòng thầm than, một người làm chính trị nếu muốn có được sự trưởng thành thì cần luyện lòng mình thành một khối thép. Việc này hắn khó mà làm được.
Nội dung lần này Điền Lâm Hỉ nói đến quá nhiều. Xem ra ông ấy đang lo lắng chuyện về những người phụ nữ.
Cẩn thận ngẫm lại những lời Điền Lâm Hỉ nói. Diệp Trạch Đào không thể không thừa nhận. Ở điểm này bản thân mình tồn tại nhiều vấn đề. Sau lưng mình có mấy nhân vật lớn, người khác không dám nói này nói khác, nhưng nếu bản thân mình muốn phát triển cao hơn nữa thì việc này rất quan trọng, cũng là một vấn đề mà mình nhất định phải giải quyết.
Nhưng mình cần phải làm những gì đây?
Lẽ nào tình hình đúng như Điền Lâm Hỉ nói. Áp lực thật lớn, sức mạnh có hạn chỉ cần có chút tác động thì sẽ bị tấn công?
Toàn bộ tinh lực đều được dồn trên cơ thể của Phương Di Mai. Lại thêm Phương Di Mai dở trò uốn éo hợp tác làm cho Diệp Trạch Đào cảm thấy thoải mái vô cùng.
Vẫn là phải nhìn xem tình hình từ hai người phụ nữ này.
Diệp Trạch Đào cảm thấy mình vẫn chưa có được loại tâm tính như Điền Lâm Hỉ.
- Trạch Đào, Trưởng ban Hàn hôm nay đã tìm đến em. Ông ấy muốn hỏi anh bao giờ có thời gian. Ông ấy muốn mời anh ăn bữa cơm.
Tập trung tinh thần, Phương Di Mai nhớ tới nhiệm vụ mà Hàn Trình Quân đã giao liền nói với Diệp Trạch Đào.
Phương Di Mai hôm nay nghĩ việc này nếu thành công sẽ rất có lợi cho tương lai của bản thân. Có sự ủng hộ của Bộ trưởng Hàn ở trên tỉnh. Tiếp theo mình muốn tiến thêm sẽ càng thuận lợi rồi.
Nếu Phương Di Mai không hỏi câu này Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ tới. Vừa nghe thấy câu hỏi này của Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào chợt nghĩ tới quãng thời gian mình ở xã Xuân Trúc. Lúc đầu Phương Di Mai không coi mình ra gì, tâm tình cũng biến đổi.Biết rằng những người phụ nữ như Phương Di Mai là thuộc dạng người ham quyền thế, Tự anh cũng có chút hoài nghi nếu một ngày mình không còn gì trong tay liệu Phương Di Mai còn theo mình nữa không?
Càng nghĩ càng thiếu tự tin.
Thật ra Diệp Trạch Đào không có chút lòng tin nào với Phương Di Mai.
Đúng vậy, nếu lúc đó mình không làm quan, không có tương lai phát triển liệu Phương Di Mai còn ở bên mình nữa không?
Diệp Trạch Đào không ngừng tự hỏi.
Không nghe được câu trả lời của Diệp Trạch Đào. Phương Di Mai không biết suy nghĩ trong đầu của Diệp Trạch Đào lúc này đang có chút thay đổi. Lắc lắc bả vai Diệp Trạch Đào nói:
- Theo như em nói thì Trưởng ban Hàn lặn lội từ xa đến đây chỉ là để gặp anh. Còn nữa, Bí thư Tào cũng đã nói chuyện này rất quan trọng, sẽ để em chủ trì. Nếu việc này thành thì cục diện sẽ hoàn toàn thay đổi.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Phương Di Mai nói:
- Nếu như việc này không thành thì sao?
Phương Di Mai không đoán trước được Diệp Trạch Đào sẽ hỏi như vậy, trong lòng hết sức sửng sốt. Cô ta quả thật vẫn chưa nghĩ đến nếu việc này không thành thì sẽ ra sao. Theo như cô ta nghĩ, Diệp Trạch Đào nếu đã nói thành, lại tìm được một vài vị công tử đến thì chắc chắn chuyện này sẽ thành. Hiện giờ Diệp Trạch Đào lại hỏi như vậy!
Nếu như chuyện này không thành, tự mình vỗ ngực nhận, Trưởng ban Hàn sẽ nghĩ như thế nào về mình? Bí thư Tào sẽ xem mình là người như thế nào?
Phương Di Mai có chút lo lắng. Nếu chuyện này không thành mình làm sao để tiếp tục lăn lộn ở huyện Kim Câu đây.
Đang trong lúc miên man suy nghĩ thì Phương Di Mai nghĩ đến việc từ chối của Diệp Trạch Đào, liền bĩu môi nói:
- Anh đối xử tốt với Ôn Phương như vậy, lẽ nào không muốn giúp em? Trạch Đào, em đã cho anh hết rồi!
Diệp Trạch Đào nhìn Phương Di Mai nói:
- Em đã nghĩ đến tiền đồ phía trước của em chưa?
Phương Di Mai chần chờ một chút nói:
- Anh nói tiền đồ gì?
Diệp Trạch Đào nói:
- Anh đã nói với em từ trước. Anh là người đã có gia đình. Anh không thể cho em gì hơn. Con đường mà em chọn là quan trường. Thế nên lại càng không nên có kết quả gì với anh. Việc này em đã từng nghiêm túc nghĩ đến chưa?
Phương Di Mai cảm nhận được Diệp Trạch Đào hôm nay có chút thay đổi. Từ trước tới giờ Diệp Trạch Đào luôn đối xử với mình rất ngọt ngào. Rốt cục hôm nay là thế nào?
- Trạch Đào, dù gì em cũng đã là người phụ nữ của anh rồi. Anh sẽ giúp em chứ?
Diệp Trạch Đào hỏi:
- Em định cả đời này sẽ không lập gia đình sao?
Đây là một vấn đề rất thực tế. Phương Di Mai sớm đã nghĩ đến vấn đề này từ lâu. Cô ta rất rõ quan hệ củamình và Diệp Trạch Đào, lại càng hiểu rõ giữa mình với Diệp Trạch Đào sẽ không thể có kết quả gì. Cứ như vậy cả đời không lập gia đình? Phương Di Mai cũng có suy nghĩ của riêng mình. Lúc bắt đầu là mốn cướp Diệp Trạch Đào trong tay Lưu Mộng Y. Tốt nhất là lấy Diệp Trạch Đào sau khi Diệp Trạch Đào có sự nghiệp trong tay. Nhưng sau khi bố Lưu Mộng Y đến nhận chức Phó bí thư thành ủy Kim Lăng, thế lực nhà Lưu Mộng Y càng được củng cố. Thì Phương Di Mai hiểu rằng suy nghĩ của mình khó mà thành hiện thực.
Hiện giờ Diệp Trạch Đào lại hỏi đến chuyện này. Trong lòng Phương Di Mai thật không yên.
Nhìn dáng vẻ lưỡng lự của Phương Di Mai. Diệp Trạch Đào hiểu rằng tình cảm mà mình đã giành cho Phương Di Mai là sai lầm. Người con gái này không giống Vệ Vũ Hinh!
Thật ra, Diệp Trạch Đào hiểu rằng tình cảm giữa mình và Phương Di Mai cũng chưa đên mức quá sâu đậm. Bản thân anh thích vẻ đẹp của Phương Di Mai. Còn Phương Di Mai cũng chỉ là lợi dụng quyền lực của anh. Tất cả đều được hình thành trên cơ sở quyền lực. Ngộ nhỡ mình không còn quyền lực trong tay thì mọi chuyện sẽ thế nào?
Lúc này Diệp Trạch Đào gật đầu hiểu ra mọi chuyện. Lần này Hàn Trình Quân đến không ngoài mục đích là muốn thông qua Phương Di Mai để củng cố quan hệ với mình. Nhưng một người phụ nữ khôn khéo như Phương Di Mai lẽ nào lại không hiểu rõ chuyện này? Mà nếu đã hiểu rõ lại còn không nói liên hệ với mình mà tự vỗ ngực đồng ý chuyện này sẽ thành!
Điền Lâm Hỉ nói rất đúng, đa số các cán bộ gặp chuyện rắc rối là bởi bên trong có mâu thuẫn. Trong thời điểm mấu chốt khi đã có được những lợi ích mà mình cần liệu Phương Di Mai có bán đứng mình?
Trong lòng Diệp Trạch Đào có chút lo lắng.
- Tiểu Phương, về việc “Kết nối trái tim” anh có thể giúp em. Cũng có thể ký hiệp nghị vớiTrưởng ban Hàn. Lần này Phó bí thư huyện ủy của em không có vấn đề gì cả. Nhưng anh không muốn người phụ nữ của anh biến thành công cụ trong tay kẻ khác.
Lời nói này của Diệp Trạch Đào đã nói trúng tim đen của Phương Di Mai.
Phương Di Mai không vui nói:
- Sao em lại biến thành công cụ trong tay kẻ khác?
Diệp Trạch Đào không nói gì cả nhìn thẳng vào Phương Di Mai.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn mình như vậy Phương Di Mai liền nghĩ đến sự việc lần này. Nói thật lòng, khi Hàn Trình Quân bảo mình hẹn Diệp Trạch Đào ăn cơm. Mình cũng không nghĩ đến việc Diệp Trạch Đào có đồng ý hay không mà đã lập tức báo cho Diệp Trạch Đào. Trong việc này, quả thật cô ấy chưa hỏi ý kiến của Diệp Trạch Đào.
Đối với việc này trong lòng Phương Di Mai có chút oán hờn. Mình đã trao thân cho Diệp Trạch Đào vì thế Diệp Trạch Đào nhất định sẽ giúp mình làm tốt chuyện này. Mượn thế lực của Diệp Trạch Đào rải đường cho mình đi. Đây là việc mà Phương Di Mai đã dự tính.
Phương Di Mai đột nhiên phát hiện trong lòng Phương Di Mai vẫn luôn cho rằng Diệp Trạch Đào đã có lỗi với bản thân mình. Vì mình làm chút việc cũng là việc nên làm.
Ngay trong lúc này, điện thoại của Phương Di Mai lại kêu lên. Cầm lên xem thì thấy Tào Hiểu Vân gọi đến.
Thoáng nhìn Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai liền nghe điện thoại. Phương Di Mai vừa nghe điện thoại thì phía bên kia Tào Hiểu Vân liền hỏi:
- Tiểu Phương, đã hỏi ý kiến Diệp Trạch Đào chưa?
Phương Di Mai nói:
- Đã hỏi rồi. Anh ấy có chút việc bận vì thế chúng tôi không gặp nhau.
- Tiểu Phương, Trưởng ban Hàn rất coi trọng chuyện này. Bất luận thế nào cũng phải lo xong xuôi chuyện này. Đây là chuyện quan trọng của toàn tỉnh. Nếu chuyện này thành công. Ông ấy cũng sẽ nói giúp cho cô.
Hoàn toàn có thể thành hiện thực rồi!
Phương Di Mai kích động. Nếu đúng là Hàn Trình Quân nói giúp mình. Việc thăng lên chức Phó bí thư huyện ủy là chuyện trong tầm tay. Nếu làm tốt còn có thể thăng lên cả chức Chủ tịch huyện.
Tào Hiểu Vân lại nói tiếp:
- Tiểu Phương, Bộ máy huyện Kim Câu không đủ. Ý của Bộ trưởng Hàn là muốn điều chỉnh một chút. Cô phải nắm chắc cơ hội này đấy!
Diệp Trạch Đào cũng nghe thấy những lời trong điện thoại mà Tào Hiểu Vân nói. Biết rằng Hàn Trình Quân kia cũng rất coi trọng chuyện này. Không biết Phương Di Mai sẽ có thái độ như thế nào.
Nghe xong điện thoại, Phương Di Mai không biết nên nói như thế nào với Diệp Trạch Đào. Nếu như là trước kia, Phương Di Mai vẫn còn nắm chắc. Nhưng vừa rồi sau khi Diệp Trạch Đào thay đổi thái độ Phương Di Mai thật không thể nắm chắc chuyện này..
Phương Di Mai thay đổi sắc mặt liền òa lên khóc:
- Trạch Đào, em giờ không còn gì nữa rồi. Em chỉ còn cách đem hết tâm tình dồn lên công việc. Anh còn muốn em như thế nào nữa?
Câu nói thật thấm đẫm thương cảm. Trong lòng Diệp Trạch Đào cũng bị dao động. Thật lòng , lấy đi tấm thân con gái của Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào từ trước tới nay cũng cảm thấy rất có lỗi với Phương Di Mai, cũng rất quan tâm tới chuyện của Phương Di Mai.
Nhưng rất nhanh sau đó trong lòng Diệp Trạch Đào lại xất hiện một cảm giác không vui. Đúng như lời Điền Lâm Hỉ đã nói, nếu như mình thông cảm với tình cảnh này của Phương Di Mai thì bước tiếp theo người phải chịu thiệt sẽ là mình.
Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng hiểu rõ sự thay đổi trong tâm trạng của quan cao cấp nhà nước khi xảy ra chuyện. Bọn họ nhất định là vì nguyên nhân nào đó cảm thấy có lỗi với người thân hoặc là tình nhân của mình, nên mới dung túng cho họ làm một số việc, cuối cùng vì những người này mà liên lụy tới cả bản thân họ.
Lẽ nào mình cũng muốn đi vào con đường này?
Điền Lâm Hỉ thật biết nhìn xa. Nếu như không có sự nhắc nhở của Điền Lâm Hỉ. Mình vẫn chưa thể phát hiện ra vấn đề này. Giờ xem ra, vấn đề này đang được thay đổi.
Ngày hôm nay Hàn Trình Quân có thể mượn chuyện này ép Phương Di Mai đến nhờ mình làm việc, vậy ngày mai thì sao? Rất có thể Phương Di Mai sẽ mượn danh mình làm ra những chuyện càng nghiêm trọng hơn.
Khuôn mặt Diệp Trạch Đào có sự thay đổi.
- Tiểu Phương, có một số chuyện anh phải nói rõ thì tốt hơn.
Từ trước tới giờ chưa từng thấy Diệp Trạch Đào có thái độ như vậy. Phương Di Mai rất ngạc nhiên nhìn Diệp Trạch Đào. Lần đầu tiên trong lòng cảm thấy lo lắng như vậy.
- Tiểu Phương, tình hình anh cũng đã nói rõ rồi. Quan hệ giữa chúng ta là như vậy. Nếu như em có một tương lai tốt hơn, nếu như em có lòng muốn lập gia đình. Chỉ cần đối phương tốt. Anh sẽ không ngăn cản. Nhưng, nếu như em thật lòng muốn theo anh thì nhất định phải một lòng lấy anh làm trung tâm. Đừng thay mặt anh hứa hẹn lung tung với người khác.
Diệp Trạch Đào nhất định phải nói rõ tất cả. Nếu không Phương Di Mai đến bây giờ vẫn không hiểu rõ tình hình.
Tuy Diệp Trạch Đào cũng hiểu rằng mình làm như vậy là vô tình nhưng cũng vì hiểu rõ những lời mà Điền Lâm Hỉ đã nói. Nếu cứ như thế này mãi không chỉ mình mình xảy ra chuyện mà người phụ nữ của mình cũng sẽ xảy ra chuyện.
Đến lúc này trong đầu Phương Di Mai hoàn toàn hỗn loạn, hoàn toàn không hiểu gì hết.
Diệp Trạch Đào nói:
- Em là người phụ nữ thông minh. Có những lời anh không muốn nói, cũng không cần nói.
Phương Di Mai nghiêm túc nghe. Giữa mình và Diệp Trạch Đào thật không tồn tại vấn đề ai nợ ai. Không có Diệp Trạch Đào, cô ta không thể leo lên vị trí Phó chủ tịch huyện, phải làm sao bây giờ?