Cười ha ha, Lệ Vô Kị nói:
- Chủ tịch xã Diệp đã giao lưu nhiều lần với chúng tôi, chúng tôi cũng đã tiến hành một chút điều tra để hiểu về tình hình của xã Xuân Trúc, cảm thấy xã Xuân Trúc vẫn có triển vọng phát triển nhất định!
Lúc này Diệp Trạch Đào đã tiếp đón, mỉm cười nói với hai người:
- Hai vị Chủ tịch, nhân lúc các vị lãnh đạo của chúng tôi cũng đang ở đây, mọi người cũng uống một chén trà?
Nơi này vốn dĩ có một địa điểm để cho mọi người đàm phán, ý của Diệp Trạch Đào chính là để các vị lãnh đạo cũng vào tham dự, như vậy mới có thể nói về dự án một cách tốt hơn.
Lời này rất hợp với ý của mọi người, nghe lời Diệp Trạch Đào nói, Hứa Phu Kiệt khen ngợi liếc nhìn Diệp Trạch Đào, có thể đích thân tham dự cuộc đàm phán, đối với mấy người bọn họ mà nói, cũng là một sự thể nghiệm.
Hai vị Chủ tịch đều có ý đầu tư, Hứa Phu Kiệt cũng có chút chờ đợi, hai dự án này nếu như là do đích thân mình chủ trì đàm phán thành công, cũng thể hiện rõ năng lực của mình, đúng là một chuyện rất tốt, hôm nay xem ra là đã đến đúng.
Địch Mãnh lại không có suy nghĩ như thế này, y đã tham gia quá nhiều chuyện như thế này rồi, Hứa Phu Kiệt lại không giống, luôn ở tỉnh, chưa từng đích thân làm chuyện như thế này, nếu như thật sự có thể đàm phán thành công cả hai dự án, thì đó cũng là công lao lớn của mình.
Điều kiện chỉ có thế, mọi người đành phải cùng ngồi ở bên trong không gian nhỏ hẹp trong cái kệ triển lãm.
Tuy rằng hơi chật, bên ngoài lại có quá nhiều người qua lại, mọi người vẫn cảm thấy vui.
Sướng Sảng liếc nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch xã Diệp đã nói cụ thể công việc với chúng tôi, bây giờ nhân dịp các vị lãnh đạo thành phố và các vị lãnh đạo của huyện đang ở đây, chúng ta cũng nói một vài vấn đề cần các anh giải quyết đi!
Chức vụ của Hứa Phu Kiệt lớn nhất, đương nhiên y sẽ thành nhân vật chủ đạo, nghe thấy những lời này, Hứa Phu Kiệt mỉm cười nói:
- Nhà nước muốn bảo hộ các doanh nghiệp, hai vị Chủ tịch nếu đã có ý đầu tư vào thành phố Hắc Lan, thành phố Hắc Lan nhất định sẽ làm tốt công tác phục vụ.
Bây giờ Diệp Trạch Đào lại không nhiều lời, liền ngồi ở một bên nghe mọi người nói chuyện.
Lúc ngẩng đầu, Diệp Trạch Đào phát hiện Lý Binh đang nhìn mình, hắn mỉm cười với Lý Binh.
Hiện tại Lý Binh thật sự vô cùng buồn bực, hôm qua làm ra một dự án lớn, hôm nay có vẻ hình như sẽ có một đến hai dự án xuất hiện, điều này làm sao mình có thể giải thích với cấp trên được chứ!
Vừa nghĩ đến người đó sẽ nổi giận, toàn thân Lý Binh cứng đờ.
Tên Diệp Trạch Đào này thật sự rất biết làm việc!
Đều là thằng ranh Diệp Trạch Đào này!
Nhưng mà, đối với Lý Binh của hiện tại mà nói, y căn bản hết cách với Diệp Trạch Đào.
Bây giờ đã nhìn ra, từ các vị lãnh đạo ở thành phố đến các vị lãnh đạo ở huyện đều quá tin tưởng Diệp Trạch Đào, nếu như mình muốn động vào Diệp Trạch Đào, bọn Thôi Vĩnh Chí căn bản không đồng ý.
Đột nhiên phát hiện việc mình muốn động đến Diệp Trạch Đào càng ngày càng khó.
Động vào một Chủ tịch xã không ngờ lại khó như vậy!
Lý Binh ngồi ở đó ngây người ra.
Mãnh Vô Kị và Sướng Sảng đều rất chuyện nghiệp hỏi các vị lãnh đạo nên có một vài chính sách ưu đãi, lúc này Hứa Phu Kiệt có vẻ vội vàng, đối với điều không có nhiều nội dung mà hai người đưa ra đều thể hiện sự đồng ý.
Địch Mãnh nhìn thấy Hứa Phu Kiệt không có nhiều kinh nghiệm lắm, trong lòng ngầm thở dài, mình có năng lực như vậy, cuối cùng vẫn không bắt được vị trí bí thư. Tên Hứa Phu Kiệt này ở cơ quan cấp trên đã lâu, mà kinh nghiệm vẫn cón quá ít! Dẫu sao Hứa Phu Kiệt là Bí thư, Địch Mãnh cũng không dám nhiều lời, ngồi ở đó nhìn tình hình Hứa Phu Kiệt và các Chủ tịch của các doanh nghiệp nói chuyện, trong lòng của gã không tốt lắm, ánh mắt chuyển sang hướng Diệp Trạch Đào.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi ở trong đó mang theo dáng vẻ mỉm cười, Địch Mãnh thầm khen một tiếng, thằng ranh này là một nhân tài, lại biết giải quyết, tại sao lại không phải là người của mình nhỉ?
Diệp Trạch Đào cũng đang chú ý lắng nghe, cảm thấy thứ mà Hứa Phu Kiệt đồng ý không tổn hại đến lợi ích cua xã, nên cũng không nhiều lời.
Nói hết những chuyện nên nói, dẫu sao Địch Mãnh và Lệ Vô Kị cũng là người quen, liền cười hỏi:
- Chủ tịch Lệ, không biết các ông triển khai nghiệp vụ từ hướng nào?
Đây rõ ràng là hỏi dò xem bọn họ dự tính đầu tư công trình như thế nào.
Lệ Vô Kị mỉm cười nói:
- Tôi không có dự án nào tốt, chủ yếu là thấy vị trí địa lý của xã Xuân Trúc đẹp, bước tiếp theo nếu như giao thông thông suốt, tin rằng lượng người qua lại sẽ tăng lên với lượng lớn, thêm vào đó Chủ tịch xã Diệp dám nghĩ dám làm, tin rằng sẽ có nhiều xí nghiệp hơn nữa ở lại. Trong tình hình như thế này, vấn đề chỗ ở chắc sẽ phải tiến hành giải quyết, công ty chúng tôi quyết định đầu tư ba trăm triệu, xây dựng một khách sạn quốc tế lớn có quy cách cao ở xã Xuân Trúc.
Thật sự không ngờ, Lệ Vô Kị này lại coi trọng dự án này!
Diệp Trạch Đào cũng vô cùng khâm phục con mắt của Lệ Vô Kị, cùng với sự phát triển của khu công nghiệp, cùng với sự gia tăng của số người qua lại, đặc biệt là vấn đề giao thông được giải quyết, đoạn vị trí trung tâm ba tỉnh, khách sạn chắc chắn sẽ là một dự án kiếm tiền!
Diệp Trạch Đào khâm phục con mắt của Lệ Vô Kị ở chỗ này, các vị lãnh đạo lại phấn khích đến mức tim nhảy nhanh hơn.
Thôi Vĩnh Chí có cảm giác hạnh phúc đến mức sắp mê muội, nếu như dự án này thành công, xã Xuân Trúc trong chốc lát sẽ là dự án tám trăm triệu, đây là một chiến tích lớn!
Trong lòng Triệu Vệ Giang và Thôi Vĩnh Chí cũng không kém hơn bao nhiêu, vừa nghĩ đến mình là huyện trưởng, trong huyện có chiến tích lớn như thế này, y cũng đã nghĩ đến vấn đề mình có thể tiến thêm một bước hay không.
Có chiến tích như này bày ở đó, thăng chức là vấn đề sớm muộn, chỉ cần không xảy ra vấn đề lớn, mình có thể sẽ tiến thêm một bước.
Bây giờ Triệu Vệ Giang đã coi Diệp Trạch Đào là bảo bối của huyện, ai có được năng lực như của Diệp Trạch Đào chứ!
Tuy Hứa Phu Kiệt là Bí thư Thành ủy, mắt cũng sáng lên, vội vàng nói:
- Chắc chắn con mắt của Tổng Giám đốc Lệ rất tốt, đúng là như những lời anh nói, bước tiếp theo cùng với đó xã Xuân Trúc trở thành trung tâm của ba tỉnh, sự phát triển của xã Xuân Trúc sẽ đi đến con đường của xe tốc hành, xây một khách sạn lớn là điều cần thiết!
Lệ Vô Kị nói:
- Chuyện này tôi đã từng nói với Chủ tịch xã Diệp, chủ yếu là lo lắng chính sách của các vị ở địa phương có làm ăn đến nơi đến chốn hay không, vấn đề chính sách của địa phương có ủng hộ về các mặt hay không!
Địch Mãnh cười nói:
- Chủ tịch Lệ, chuyện này ông yên tâm, ai không ủng hộ công việc của các ông, ai dám quấy rối, ông cứ trực tiếp đến tìm tôi!
Hứa Phu Kiệt cũng cười nói:
- Chủ tịch Lệ lo nhiều rồi, thảnh ủy ủng hộ hoạt động đầu tư của các ông, chỉ cần kinh doanh hợp pháp, ai cũng không làm gì được các ông!
Lệ Vô Kị liếc nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch xã Diệp, bước tiếp theo vẫn mời các anh ủng hộ mạnh mẽ!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Xin chủ tịch Lệ yên tâm, khu công nghiệp của xã Xuân Trúc sẽ là một khu phồn thịnh, xã Xuân Trúc cũng sẽ mang lại lượng tài nguyên lớn cho chủ tịch Lệ!
Chuyện này đến đây cũng tương đối rồi, ánh mắt của mọi người đều nhìn Sướng Sảng.
Đầu tiên Triệu Vệ Giang không ổn định được nữa, nói với Sướng Sảng:
- Không biết chủ tịch Sướng có dự định đầu tư như thế nào? Ông yên tâm, chỉ cần tiến hành đầu tư ở huyện chúng tôi, các loại chính sách giống như chủ tịch Lệ!
Sướng Sảng mỉm cười nói:
- Lần trước đã từng nói với chủ tịch xã Diệp, tập đoàn Chân Đại Giang của chúng tôi dự tính tiến hành đầu tư ở xã Xuân Trúc, chúng tôi dự tính đầu tư một tỷ để xây dựng khu luân chuyển hàng hóa nông sản! Kế hoạch là phân làm ba khoản đầu tư, dùng thời gian hai đến ba năm làm dự án này!
- Một tỷ!
Ngô Hiểu Bình cũng không kìm lại được, nghẹn ngào hỏi một tiếng.
Sướng Sảng khẽ mỉm cười nói:
- Vừa rồi nói chuyện một hồi với các vị lãnh đạo, nghe thấy các vị lãnh đạo giải thích, công ty chúng tôi cũng có thêm một chút tự tin đối với việc làm khu luân chuyển hàng hóa nông sản này!
Trong một khoảng thời gian ngắn tình cảnh có chút yên lặng, mọi người đều đang tiêu hóa dự án một tỷ, làm sao cũng không ngờ nó lại kích động người ta đến vậy. Hai vị chủ tịch này không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng liền một tỷ ba, điều này chưa từng thấy trong lịch sử của thành phố Hắc Lan. Đối với Hứa Phu Kiệt mà nói, bọn họ đang thật sự rất kích động, kiểu gì cũng không ngờ một xã Xuân Trúc nhỏ nhoi lại làm ra một trường hợp như vậy.
Địch Mãnh cũng có chút giật mình, liếc nhìn Diệp Trạch Đào ngồi ở đó mỉm cười, gã thấy Diệp Trạch Đào lại không có chút biểu hiện bất ngờ nào. Nghĩ đến đây Diệp Trạch Đào trong lúc vô thanh vô thức đã kéo về được ba dự án lớn, gã cảm thấy rất thích thú, anh chàng thanh niên này thật sự rất giỏi!
Phương Di Mai luôn ở một bên bận cái này bận cái kia, tai cũng không nhàn rỗi, cũng đang nghe cuộc trò chuyện ở đây, cũng không ngờ được những xí nghiệp lớn đã tiến vào chiếm giữ khu công nghiệp, cộng vào là một tỷ tám tiền đầu tư, cô liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào, thực sự khâm phục Diệp Trạch Đào.
Ý nghĩ ban đầu của Phương Di Mai là Diệp Trạch Đào có thể sẽ nhận được sự ủng hộ của Lưu Mộng Y, chắc chắn sẽ có một dự án nào đó, bây giờ mới phát hiện, mình đã coi thường Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào đã làm tốt tất cả mọi chuyện trong khi đều không biết tình hình. Tiền đầu tư một tỷ tám, đây đã là một chuyện lớn trong toàn thành phố. Lúc nghĩ đến cấp phó huyện đãi ngộ của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai thầm cười, có chiến tích như vậy, cấp huyện của hắn đã ngồi rất ổn định rồi.
Ôn Phương là người đến sau, cô đứng ở sau đám người có vẻ rất kinh ngạc, hôm nay dậy muộn một chút, nghĩ đến ở đây có Diệp Trạch Đào rồi, nên không vội vàng chạy tới, vừa tới liền nhìn thấy cảnh này, làm cho cô vô cùng ngạc nhiên.
Nghĩ đến việc trong chốc lát có hơn một tỷ đầu tư vào xã Xuân Trúc, cô có một cảm giác mơ màng trong hạnh phúc.
Cũng không biết Diệp Trạch Đào này rốt cuộc có bao nhiêu thủ đoạn, lúc nghĩ đến bọn Lưu Mộng Y, Ôn Phương cảm thấy số tiền đầu tư vẫn chưa là kết quả cuối cùng, không khéo còn có sự gia tăng lớn hơn, nếu như thật sự là như vậy, nền kinh tế của khu công nghiệp ở xã Xuân Trúc chắc chắn sẽ đi lên.
Mọi người đều xao động, thành phố có thể thu hút đầu tư thành công trong lúc này, trên dưới đều có thể giải thích được.
Địch Mãnh cũng thở phảo nhẹ nhõm, mỗi năm cứ đến khi mở cuộc thu hút đầu tư, y liền mất ngủ, không thu hút được các thương gia, chức Chủ tịch Thành phố này cũng không thể giải thích được. Mỗi năm thấy các thành phố khác thu hút đầu tư thành công với mấy trăm triệu mấy tỷ, ông ta đều hoảng hốt, lần này cuối cùng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Rất nhanh các hợp đồng đầu tư vào xã Xuân Trúc đã được ký kết, nội dung cụ thể còn phải nói sau.
Tiễn đám người Sướng Sảng, Hứa Phu Kiệt vui vẻ khó thấy, liếc nhìn Thôi Vĩnh Chí nói:
- Buổi tối để mọi người vui một chút đi, đến lúc đó tôi đến tham gia!
Thôi Vĩnh Chí cũng tỏ vẻ vui mừng, cười nói:
- Chuyện này tôi lập tức sắp xếp!