- Diệp Trạch Đào lại không quản chuyện của bọn Lưu Mộng Y, sáng sớm liền chạy tới gian hàng triển lãm. Hôm nay là ngày thứ ba, cũng coi như là thời điểm mấu chốt, có không ít các doanh nghiệp đang xem chừng hoặc đi để biết rõ tình hình cũng hẳn sẽ có sự tiếp xúc.
Diệp Trạch Đào biết công việc thu hút đầu tư đã đến thời điểm mấu chốt, một vài hạng mục nói trước đó hẳn cũng sẽ có kết quả.
Nhìn Phương Di Mai có chút mệt mỏi đi đến, Diệp Trạch Đào nhìn Phương Di Mai nói:
- Ốm à?
Ánh mắt Phương Di Mai có chút né tránh nói:
- Có thể là do bị lạnh!
Lúc nói những lời này Phương Di Mai hơi ngượng ngùng, nghĩ đến ngày hôm qua lại coi Diệp Trạch Đào là người tình, trên giường lại có những hành vi khoái cảm lớn, cô có chút không dám nhìn Diệp Trạch Đào.
Lại không biết cô thiếu nữ nhìn có vẻ rất trẻ tuổi này còn làm ra những chuyện như thế này, Diệp Trạch Đào còn cho rằng cô ấy quá mệt, nghĩ từ trước đến nay cô ta luôn lặng lẽ làm việc, Diệp Trạch Đào có chút đau lòng.
- Phải chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, mấy hôm nay cũng thật sự quá mệt rồi, không được thì đừng có gắng gượng, đi ngủ một giấc đi.
Diệp Trạch Đào rất quan tâm nói.
Ánh mắt quét qua người Diệp Trạch Đào, trong đôi mắt của Phương Di Mai tràn đầy tình cảm dịu dàng, vuốt tóc nói:
- Tôi không sao, anh nên nghỉ ngơi nhiều một chút, toàn bộ công việc đều trông cậy vào anh!
Diệp Trạch Đào nhìn Phương Di Mai một lần nữa, lúc này mới gật đầu.
Tuy chỉ là mấy lời hỏi thăm, Phương Di Mai nhìn bóng dáng bận rộn của Diệp Trạch Đào, trên mặt lại lộ ra nét tươi cười.
Người đàn ông thật sự tốt, ngoài làm việc ra, còn biết quan tâm chăm sóc người khác, đúng là một người đàn ông tốt!
Phương Di Mai đứng nhìn theo bóng dáng của Diệp Trạch Đào, đứng bần thần một hồi lâu.
Hôm nay không biết sao, Thôi Vĩnh Chí đã đến đây từ sớm, những vị trí triển lãm khác chỉ tùy tiện nhìn liếc qua, rất nhanh đã đến trước vị trí triển lãm của bọn Diệp Trạch Đào.
Thấy bọn Diệp Trạch Đào đã chuẩn bị gần xong, Thôi Vĩnh Chí cười nói:
- Hy vọng hôm nay các cậu có thể có một sự đột phá lớn hơn!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Bí thư Thôi đến sớm vậy à?
- Không còn cách nào, vừa nghĩ đến sự phát triển của huyện, tôi liền rất lo lắng đối với công việc thu hút đầu tư lần này. May mà có dự án của các anh, ít nhiều cũng coi như là được ngủ một cách yên tâm hơn!
Nhìn về phía Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư cùng đi đến, Thôi Vĩnh Chí rất giận nói:
- Lúc trước khi nói cho cả xã Xuân Trúc cùng tham gia vào hội chợ, các anh còn có thái độ, cho rằng xã Xuân Trúc không thể có bất kì thành tích nào, sao? Mấy dự án kia của các anh thế nào rồi?
Bí thư huyện ủy đã nói ra những lời như thế này, Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư và một vài lãnh đạo ở huyện cùng đến có chút không chống đỡ được, đúng là không có thành tích!
Lúc này trên trán của Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư lấm tấm mồ hôi, rõ ràng Thôi Vĩnh Chí có ý kiến đối với công việc thu hút đầu tư của bọn họ!
Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư biết công việc của mình đã dẫn đến thái độ của Thôi Vĩnh Chí, có lẽ bước tiếp theo sẽ tiến hành điều chỉnh một lần đối với công việc của mình. Vừa nghĩ đến chuyện này, đối với việc bọn Diệp Trạch Đào có thể thu hút đầu tư thành công gã không những không thích, ngược lại có chút oán hận. Thằng ranh Diệp Trạch Đào này trong chốc lát làm sao có thể kéo về được nhiều dự án như vậy chứ?
Lúc này Triệu Vệ Giang cũng đi vào.
Thấy Thôi Vĩnh Chí đã ở đây, Triệu Vệ Giang liền cười nói:
- Tôi còn tưởng rằng tôi không ngủ được, xem ra bí thư Thôi của chúng ta cũng không ngủ được!
Những câu nói đùa giỡn này của ông ta lập tức làm cho mọi người cười phá lên.
Thôi Vĩnh Chí cười nói:
- Đây là bị bọn Trạch Đào kích động! Huyện Thảo Hải từ trước đến giờ chưa từng triệu tập dự án lớn nào như thế này, có lẽ hôm nay bọn Trạch Đào sẽ cho chúng ta một niềm vui bất ngờ cũng nên.
Triệu Vệ Giang liền đi ngó nghiêng xung quanh, lúc nhìn thấy đã lần lượt có người tiến vào, hình như ánh mắt đang tiến hành tìm kiếm trong đám người.
Triệu Vệ Giang và Thôi Vĩnh Chí có cùng suy nghĩ, bọn họ đều cảm thấy cô Lưu Mộng Y này có thể sẽ mang đến cho mọi người một niềm vui bất ngờ.
Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy Bí thư Thành ủy Hứa Phu Kiệt và Chủ tịch thành phố Địch Mãnh cũng cùng đi với một vài vị lãnh đạo đến.
Dọc đường đi hai người đều có vẻ rất thân mật, đôi khi nói vài câu với mọi người ở vị trí triển lãm, nhưng ai cũng có thể thấy, mục tiêu của bọn họ chính là vị trí triển lãm của xã Xuân Trúc.
Nhìn thấy các vị lãnh đạo của thành phố đến, Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang liền tiếp đón.
- Các vị lãnh đạo đã đến rồi!
Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang vội vàng bắt tay với các vị lãnh đạo.
Sau khi Hứa Phu Kiệt bắt tay với bọn họ, ánh mắt liền nhìn vào Diệp Trạch Đào người đang đứng phía sau một vài người.
- Tiểu Diệp, vất vả rồi!
Hứa Phu Kiệt bước đến, chủ động giơ tay ra bắt lấy tay của Diệp Trạch Đào.
- Chào các vị lãnh đạo!
Trên mặt Diệp Trạch Đào lộ ra nét tươi cười, cũng vội vàng bắt tay với Hứa Phu Kiệt.
Hứa Phu Kiệt nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Không ngờ công việc thu hút đầu tư của khu công nghiệp của các anh lại tiến triển nhanh như vậy! Trong chốc lát đã làm được công trình năm trăm triệu, không đơn giản!
Hắn cảm thấy công trình của xã Xuân Trúc đối với bản thân mình cũng có cái lợi, cho dù nói như thế nào đi chăng nữa, thành phố Hắc Lan đã có thành quả rồi. Hoạt động thu hút đầu tư lần này không thể để lọt đáy được, bản thân ông ta mới tới thành phố Hắc Lan mà đã có thành tích như thế này, kể cũng tăng thêm thể diện.
- Do cấp trên đưa ra những chính sách tốt, nếu như không phải chính sách tốt, sao có thể nghênh đón được các nhà đầu tư chứ!
Diệp Trạch Đào nói.
Hứa Phu Kiệt cười nói với Địch Mãnh:
- Lão Địch này, tiểu Diệp nói đúng đấy, phục vụ nhất định phải đuổi kịp, nếu không thì sẽ không có nhà đầu tư đến!
Lúc này Địch Mãnh chủ động giơ tay bắt tay cùng Diệp Trạch Đào.
Bắt tay Diệp Trạch Đào xong, Địch Mãnh cũng lần đầu tiên chăm chú nhìn Diệp Trạch Đào, trước kia không coi trọng thằng ranh này, bây giờ xem ra, thằng ranh này thật sự là người tài giỏi!
Gần đây Địch Mãnh cũng đang ngẫm nghĩ về thái độ của mình đối với Diệp Trạch Đào, y cảm thấy mình đã bị ảnh hưởng của một số người, đã không đối xử công bằng với cậu thanh niên này.
Với danh nghĩa là chủ tịch thành phố, Địch Mãnh đương nhiên hy vọng có thể thu nạp thêm vài người tài giỏi. Càng làm ra được nhiều thành tích, cũng càng có lợi đối với công việc quản lí của mình. Cái cậu Diệp Trạch Đào này rõ ràng chính là một người có thể làm được việc.
Thằng ranh Diệp Trạch Đào này rõ ràng là một người có khả năng tài giỏi, bước tiếp theo chính là sử dụng thật tốt đồng chí này.
- Tiểu Diệp, làm việc tốt lắm, phải không ngừng cố gắng!
Trên mặt Địch Mãnh mang theo nét tươi cười nói.
- Chủ tịch Địch quá khen rồi, tất cả những thứ này đều là kết quả nỗ lực của mọi người!
Địch Mãnh khẽ gật đầu nói:
- Xây dựng khu công nghiệp của xã Xuân Trúc là một dự án mà Tỉnh ủy vô cùng coi trọng. Dự án này phát triển tốt hay xấu, trực tiếp liên quan đến vấn đề thoát khỏi nghèo đói của xã Xuân Trúc. Từ trước đến nay xã Xuân Trúc không thể thoát khỏi nghèo khó, bây giờ đã có sự coi trọng của Tỉnh ủy, có sự ủng hộ của thành ủy, càng có sự ủng hộ của Huyện ủy, hy vọng các anh có tinh thần hăng hái nhiệt tình, làm cho nhân dân toàn xã bước đi trên con đường thoát khỏi nghèo khó!
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng nghiêm nói:
- Các vị lãnh đạo yên tâm, xã chúng tôi vẫn đang hết sức cố gắng.
Lúc này Lý Binh lớn tiếng nói:
- Mời các vị lãnh đạo phát biểu với mọi người!
Nói xong liền lập tức vỗ tay.
Diệp Trạch Đào có chút ngạc nhiên nhìn Lý Binh, không ngờ đối phương lại như vậy, đối với tên Lý Binh này cũng có chút coi trọng. Một cán bộ chỉ nham hiển thì không đáng sợ, đáng sợ là y đến thể diện cũng không cần, tên Lý Binh này lúc cần giữ thể diện thì có thể vẫn giữ thể diện.
Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều nhân viên tham quan đi vào, Hứa Phu Kiệt và Địch Mãnh cũng không nhiều lời, Hứa Phu Kiệt liền mỉm cười vẫy tay nói:
- Không nói nhiều nữa, hy vọng các cậu gặt hái được càng nhiều thành tích tốt trong hội nghị hiệp đàm lần này!
Địch Mãnh cũng mỉm cười nói:
- Xã Xuân Trúc đã gặt hái được một thành tích tốt, mọi người cũng phải gắng sức đuổi theo, để tất cả chúng ta trở về trong vinh quang!
Lý Binh là người vỗ tay đầu tiên.
Lý Binh lại nói:
- Có sự quan tâm của các vị lãnh đạo Thành ủy chính phủ, huyện của chúng tôi chắc chắn sẽ đạt được nhiều thành tích hơn nữa!
Ngô Hiểu Bình cũng ra sức vỗ tay.
Diệp Trạch Đào không có cách nào, đành phải vỗ tay cùng với mọi người.
Thôi Vĩnh Chí nhìn thấy Lý Binh diễn xuất, hơi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ:
- Thằng ranh này gần đây càng nhảy càng vui mừng!
Triệu Vệ Giang cũng phát hiện ra tình hình, nghĩ đến hậu đài sau lưng Lý Binh, trong lòng liền có chút cảnh giác. Đừng có làm gì để cho cái vị trí của mình bị thằng ranh này lật đổ!
Trước khi đi, Địch Mãnh bắt tay Diệp Trạch Đào một lần nữa:
- Tôi sẽ đến xã Xuân Trúc xem xem.
Đây là thái độ hòa hảo!
Diệp Trạch Đào biết, tay Địch Mãnh này hình như đã có một cách nhìn khác đối với mình.
Đây là chuyện tốt!
Từ trước tới nay Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy, tay Chủ tịch thành phố này không thích hắn cho lắm, bây giờ đã có thái độ như thế này, đối với công việc bước tiếp theo của mình sẽ có một sự xúc tiến lớn, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất lạc quan.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Sướng Sảng và Lệ Vô Kị bước đến, đi sau hai người bọn họ là một nhóm nhân viên, nhìn nhóm nhân viên đó một lần nữa, từng người đều ăn mặc gọn gàng thắt ca vát, còn mang theo mấy cái túi linh tinh.
Thấy bọn họ đến, trong lòng Diệp Trạch Đào rúng động, có lẽ hôm nay bọn họ đến để kí hợp đồng, không biết bọn họ cuối cùng đã quyết định làm dự án nào.
Diệp Trạch Đào nói với Thôi Vĩnh Chí ở bên cạnh:
- Có thể có người muốn đến kí hợp đồng!
Lúc Thôi Vĩnh Chí vội vàng nhìn ra xung quanh, liền nhìn thấy bóng dáng của bọn Sướng Sảng đi đến, ánh mắt cũng sáng lên.
Địch Mãnh cũng phát hiện Sướng Sảng, y lại biết Lệ Vô Kị, có chút nghi ngờ nói:
- Chủ tịch hội đồng quản trị Lệ đến sao?
Lệ Vô Kị cũng phát hiện ra bọn Địch Mãnh, sửng sốt, liền đi lên nắm chặt tay Địch Mãnh nói:
- Chào chủ tịch thành phố Mãnh!
- Các vị là?
Địch Mãnh hỏi.
Lúc liếc nhìn Hứa Phu Kiệt, Địch Mãnh đành phải giới thiệu nói:
- Đây là Bí thư Hứa.
Lệ Vô Kị lại bắt tay với Hứa Phu Kiệt.
Địch Mãnh nói:
- Đây là Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn công ty hàng thủ công mỹ nghệ!
Trên mặt Hứa Phu Kiệt liền lộ ra nét vui mừng, mỉm cười nói:
- Chào Chủ tịch Hội đồng quản trị Lệ!
Lệ Vô Kị chỉ Sướng Sảng nói:
- Đây là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Đại Giang.
Ánh mắt của mọi người sáng lên, lại là một nhân vật lớn.
Lúc nghĩ đến Chủ tịch của hai xí nghiệp đến, Triệu Vệ Giang liền liếc nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Hai vị Chủ tịch đã từng tiến hành một vài sự trao đổi với chúng tôi, có ý muốn đầu tư vào xã Xuân Trúc, hôm nay đến đây có thể là vì chuyện này.
Trên mặt Triệu Vệ Giang lộ ra nét tươi cười.
Thôi Vĩnh Chí đã lộ ra nét tươi cười từ lâu, ngay trước mặt các lãnh đạo thành ủy có xí nghiệp lớn đến nói chuyện dự án, những chuyện tên Diệp Trạch Đào làm thật sự là tăng thể diện!