Editor : Meitu
"Tại sao cậu lại làm vậy? Cậu..."
Qua tầm mười giây, bên trong truyền đến một giọng nữ, Kiều An Hảo vừa nghe đã nhận ra được, đó là giọng của Hàn Như Sơ, chỉ là lời bà ta còn chưa nói hết, liền bị Lục Cẩn Niên cắt đứt: "Cậu không nghĩ mình ... khiến Gia Mộc người đã cứu mạng cậu thất vọng sao? Những năm gần đây Gia Mộc tốt với cậu như vậy, cậu quên rồi sao? Rốt cuộc cậu có lương tâm không! Phu nhân Hàn, kế tiếp bà muốn nói những lời này phải không?"
Trong bút ghi âm dừng lại, giọng Lục Cẩn Niên vang lên lần nữa: "Tôi có thể nói cho Hứa Gia Mộc, tôi làm những chuyện này không thẹn với lương tâm! Còn bà? Phu nhân Hàn, bà có thể giống như tôi, thản nhiên mở miệng nói với Hứa Gia Mộc người làm mẹ như bà không thẹn với lương tâm sao?"
"Buồn cười, cậu đoạt thứ thuộc về Gia Mộc, cậu ở nơi này cùng tôi nói chuyện không thẹn với lương tâm, cậu chớ quên, cậu là người không nên sinh ra trên đời này, mẹ cậu là tiểu tam, tôi là mẹ của Gia Mộc sao có thể để con trai mình chịu nhục nhã này?" Cho dù mình khổ công sức kinh doanh 30 năm bị Lục Cẩn Niên cướp đi, Hàn Như Sơ nói chuyện vẫn phấn khích như cũ, trong giọng nói xen lẫn sự khinh miệt Lục Cẩn Niên và mẹ anh, "Tôi cho cậu biết, coi như công ty Hứa thị thuộc về cậu, cậu vẫn mang thân phận con rơi, mẹ cậu cũng không thể thay đổi thân phận làm nhân viên quán bar!"
"Đúng, không sai, mẹ tôi làm nhân viên phục vụ quán bar, mẹ tôi là tiểu tam, sinh ra tôi, nhưng bà ấy đã bị trừng phạt, tôi cũng nhận được sự
trừng phạt, nhưng mà, mẹ tôi trong lòng tôi vẫn là người mẹ tốt, một người vĩ đại, tốt hơn kẻ là hung thủ giết người!"
Hàn Như Sơ ở đầu dây bên kia, rõ ràng khí thế yếu ớt một chút: "Cậu có ý gì?"
“Bà nói xem, nếu như Gia Mộc biết, mẹ của cậu ta hai tay dính đầy máu tươi, ngay cả thai nhi 2 tháng cũng không buông tha, bà xem cậu ta sẽ dùng ánh mắt gì nhìn bà đây?"
"Thì ra cậu cũng biết."
"Đúng, dĩ nhiên tôi cũng biết, cái thai chết trong bụng Kiều An Hảo là do bà ban tặng, thuốc ngủ, tổ yến, phu nhân chuẩn bị thật tỉ mỉ, chỉ tiếc, cẩn thận mấy cũng có sai sót, còn lộ ra sơ hở."
"Cậu biết từ lúc nào?"
"Cho nên, tôi đầu tư công trình mười mấy triệu cuối cùng lại bị hẫng, cũng là cậu làm? Thị trường chứng khoán công ty Hứa thị rớt giá thê thảm cũng do cậu? Mục đích của cậu chính là vì muốn thâu tóm để tôi và Hứa Vạn Lý trắng tay! Có đúng hay không?"
Lúc này giọng của Hàn Như Sơ rõ ràng không còn khí thế hùng hồn như lúc đầu, mặc dù tốc độ nói chuyện thong thả, nhưng rõ ràng đã trở nên lo lắng.
"Không sai."
"Rốt cuộc làm sao cậu mới bỏ qua? Chuyện do tôi tự làm, sao cậu có thể..."
"Phu nhân, nếu như bà gọi điện thoại cho tôi để cầu xin tôi cho bà 1 con đường sống thì tôi cho bà biết... Đừng mơ tưởng!"
Cuối cùng giọng nói kiên quyết của Lục Cẩn Niên phát ra, âm thanh trong bút ghi âm cũng kết thúc.
Kiều An Hảo nắm chặt bút ghi âm kia, dùng sức nhấp mím môi, sau đó nhét bút ghi âm vào trong túi xách của mình, cô rũ mi mắt, dừng ở ngăn kéo một lát, mới ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi vào điện thoại di động trong tủ
Đó là điện thoại mà Lục Cẩn Niên dùng trước đây...Ban đầu cô quay 《 thần kiếm 》 gặp chuyện không may, dùng cũng không bao lâu, nhìn không khác gì điện thoại mới, sao anh lại không cần?