"A? Mẹ chồng cô ấy cho cô ấy uống thuốc ngủ?" Dáng vẻ mẹ Kiều không tin nổi, sau đó liền lắc đầu: "Người này cũng quá ghê tởm! Lại ra tay ác như vậy, cướp đi 1 sinh mạng! Nói giết chết liền giết chết, sớm muộn phải bị báo ứng!"
Ngay cả Kiều An Hạ không hứng thú với chuyện này, nghe xong Kiều An Hảo kể chuyện này, cũng vô cùng tức giận: "Bà mẹ chồng này đúng là độc ác! Là cặn bã!"
Kiều An Hảo không nói gì, chẳng qua là ánh mắt nhìn về Hàn Như Sơ, lúc tiếp xúc với tầm mắt của bà ta, còn cong môi cười.
Không biết có phải do nụ cười của Kiều An Hảo hay không, rõ ràng mẹ Kiều và Kiều An Hạ luôn miệng mắng chửi bà mẹ chồng kia, nhưng vào giờ phút này, bà ta lại cảm thấy đều đang chửi mình.
Từ trước đến nay bà ta rất kiêu ngạo chưa từng uất ức như vậy, bà ta cố gắng ngồi thẳng người trên ghế, nhưng trong lồng ngực vì lửa giận mà không ngừng phập phồng.
Vậy mà, Kiều An Hảo lại không dứt, không biết ý tứ thu lại, biết rõ vì sao Hàn Như Sơ tức giận, hết lần này tới lần khác lại xuyên tạc sự tức giận
của bà, giọng nói nhẹ nhàng hiền hòa nói: "Bác gái, sao lại tức giận như vậy? Có phải cũng cảm thấy mẹ chồng này không đáng là người?"
Hàn Như Sơ làm sao nghe không hiểu trong miệng Kiều An Hảo nói ‘không đáng là người’ là nói mình, tay của bà chợt nắm chặt một bên đệm, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, đôi mắt sắc bén muốn phun lửa, nhưng bởi vì mẹ Kiều ở bên cạnh, vẫn cứng rắn chen nặn ra nụ cười miễn cưỡng, giọng nói cứng ngắc nói: "Đúng."
"Con cũng vậy cảm thấy như vậy!" Kiều An Hảo nhìn Hàn Như Sơ cười ngọt ngào, nhìn như rất chân thành an ủi bà, thật sự lại nói ra lời khiến Hàn Như Sơ tức giận muốn chết: "Nhưng mà bác gái, bác cũng không cần tức giận như vậy, những người như thế, tự làm bậy không thể sống, sớm muộn sẽ bị người ta xa lánh, không chết tử tế được!"
Kiều An Hảo nguyền rủa thật độc, nhưng hết lần này tới lần khác có thể nói tự nhiên lưu loát như vậy, thậm chí còn chọc cho Kiều An Hạ và mẹ Kiều cùng ủng hộ.
Hàn Như Sơ hơi nhắm mắt, cố gắng duy trì mỉm cười, tốc độ đặc biệt chậm rãi duy trì vẻ bình tĩnh, nói: "Em hơi mệt, mọi người ngồi chơi nhé, em lên lầu nghỉ."
Vừa nói, Hàn Như Sơ liền đứng lên.
Mẹ Kiều hoàn toàn không biết đợt sóng ngầm bắt đầu dao động giữa Hàn Như Sơ và Kiều An Hảo, quan tâm hỏi: "Hàn Như Sơ, chị không sao chứ?"
"Không có sao, chính là kia một lần tức đến ngất đi sau, thân thể lớn không được như xưa, ta nghỉ ngơi một chút mà là tốt." Hàn Như Sơ miễn cưỡng hướng về phía mẹ Kiều chen đi ra một nụ cười.
"Bà chủ, để tôi dẫn bà lên lầu." Quản gia vừa nói, rồi dìu Hàn Như Sơ, đi về phía cầu thang.
Hàn Như Sơ lên lầu nghỉ ngơi, mẹ Kiều ở lại chỗ này cũng không có gì làm, liền đứng dậy chuẩn bị trở về nhà mình, Kiều An Hạ nói buổi tối còn chút việc, liền đi cùng mẹ Kiều rời đi.
Mẹ Kiều và Kiều An Hạ hỏi Kiều An Hảo có muốn cùng nhau trở về nhà họ Kiều không, Kiều An Hảo liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc đang xuất thần xem TV, lắc đầu, dịu dàng cười nói: "Con còn ở lại."
Lập tức bốn người rời khỏi, trong phòng khách lớn như thế có chút vắng vẻ.
Kiều An Hảo ngồi bên cạnh Hứa Gia Mộc một lát, nhìn cầu thang, liền đứng lên, đi tới một bên uống nước, lấy một ly nước.