Kiều An Hảo đi tới trước ghế sa lon, ngồi trở lại chỗ cũ, nghe bọn họ hàn huyên mấy câu, sau đó giả bộ giống như nhớ tới chuyện gì, quay đầu nói với Kiều An Hạ nói: "Chị, mấy ngày trước lúc em quay phim, có một nữ nhân viên làm trong đoàn phim, cô ấy kể với em một chuyện buồn."
"Chuyện gì?" Kiều An Hạ vốn đang gửi tin cho Trình Dạng đặt xuống, tiến tới trước mặt Kiều An Hảo, một bộ nghiêm túc.
Kiều An Hảo cố ý gia tăng giọng nói, nhìn Kiều An Hạ nói: "Là chuyện gia đình của cô ấy, mẹ chồng cô ấy rất muốn có con trai, nhưng mà
kết quả cái thai thứ nhất lại là con gái, bởi vì kế hoạch hoá gia đình tương đối nghiêm khắc, điều kiện nhà của bọn họ, chỉ có thể sinh một đứa bé, hơn nữa nếu như sinh hai đứa, sẽ bị phạt rất nhiều tiền, hơn nữa kinh tế cũng không khá. "
Chuyện mà Kiều An Hảo kể liên quan đến kết hôn, thì đối với mẹ Kiều và Hàn Như Sơ mà nói lại cảm thấy hứng thú muốn nghe.
Cho nên lúc mẹ Kiều nghe Kiều An Hảo nói tới chỗ này hơi dừng lại một chút, còn có chút lo lắng thúc giục hỏi một câu: "Kiều Kiều, tiếp theo thế nào?"
"Chồng cô ấy rất yêu cô, mặc dù cũng rất muốn con trai, nhưng bởi vì cô không đành lòng phá thai, vì vậy hai người liền quyết định sinh đứa bé.”
"Mặc dù mẹ chồng cô ấy không bằng lòng, nhưng cũng đồng ý, chẳng qua nói với bọn họ, nhất định phải sinh tiếp đứa con thứ hai mà phải là con trai.”
"Hai người sống ở Bắc Kinh, áp lực quá lớn, liền bác bỏ đề nghị này, mẹ chồng vừa khóc ầm ĩ rồi lại gây náo loạn, cuối cùng bởi vì thái độ cứng rắn của con trai mà đành thỏa hiệp."
"Vì chuyện này mà mẹ chồng và cô ấy hơn nửa tháng không liên lạc, sau lại cũng không biết chuyện gì xảy ra, chạy đến Bắc Kinh bảo là muốn chăm sóc cô."
"Dù sao cũng là mẹ chồng mình, cô nhìn thấy bà ta cũng đối với mình rất tốt, chắc chắn không phải giả vờ nên cũng đối xử hầu hạ bà như mẹ ruột.”
"Cô và ông xã cũng phải đi làm, mặc dù mệt mỏi nhưng mỗi lần về nhà mẹ chồng cũng chuẩn bị xong thức ăn, chuyện vặt trong nhà cũng không cần hai người động tay, ngược lại sống rất vui vẻ."
"Nhưng mà bà ta tới hơn nửa tháng, cô ấy đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cho cô ấy biết, lúc kiểm tra đứa bé thì nó đã chết trong bụng!"
Kiều An Hảo nói đến bốn chữ "Thai chết trong bụng" cuối cùng này, cố ý tăng thêm giọng điệu, thậm chí mang theo vài phần cắn răng nghiến lợi, chọc cho sắc mặt Hàn Như Sơ và quản gia đang lắng nghe chuyện xưa trở nên đông cứng.
Mẹ Kiều cũng hô lên một tiếng "À”, dáng vẻ tiếc nuối: "Sao đang yên đang lành lại chết?"
"Đúng, sao cái thai đang tốt lại chết? Lúc ấy cô ấy cũng tự hỏi mình như vậy, cô ấy cho là mình bận rộn công việc, không chăm sóc tốt cho bản thân, nhưng đợi đến lúc phẫu thuật xong, bác sĩ nói cho cô ấy biết, trong máu kiểm tra được có thành phần thuốc ngủ."
"Thuốc ngủ? !" Mẹ Kiều lại kinh ngạc la một câu: "Mang thai không thể uống thuốc ngủ, cô ta làm mẹ kiều gì vậy !"
"Cũng bởi vì mang thai không thể uống thuốc ngủ, cho nên mỗi ngày mẹ chồng cô ấy đều cho thuốc ngủ vào trong thức ăn!" Giọng Kiều An Hảo rất nhẹ chậm rãi nói ra những lời này.