Thức giấc sau một đêm dài trần trọc khiến Đan Tâm uể oải không chút khí lực.
Cô đã quen dậy sớm nên dù bị mất ngủ vẫn dậy từ năm giờ rưỡi.
Làm vệ sinh cá nhân xong, thay đồ xuống dưới nhà, cả Hàn Lam Vũ và Triệu Y Trân vẫn không thấy mặt mũi đâu.
“Phu nhân, cháu ngủ có ngon không?”
Vẫn là nụ cười ấm áp cùng gương mặt phúc hậu của Ngô quản gia chào đón cô.
Đan Tâm cảm thấy chỉ cần những điều nhỏ nhặt như thế cũng đủ để cô yêu đời trở lại rồi.
“Có ạ.
Mọi người cũng ngủ ngon phải không?”
“Ngủ ngon ạ!”
Mọi người cũng vui vẻ đáp lời cô.
Mỗi sáng Doãn Đan Tâm đều mỉm cười hỏi mọi người như thế.
Cô luôn quan niệm rằng, mỗi ngày bắt đầu đều nên nở một nụ cười, như thế thì cả ngày mới vui vẻ được.
Hơn nữa cô không thường để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến người khác cho lắm.
Doãn Đan Tâm ngôi ăn sáng, là món trứng ốp la mà cô thích, một ly sữa nóng vào ngày đầu đông, Đan Tâm đưa ngón cái lên nhìn đầu bếp, ông chỉ mỉm cười phúc hậu.
“Cậu chủ!”
Đang dùng bữa sáng thì Hàn Lam Vũ và Triệu Y Trân đi xuống, trời đánh còn tránh bữa ăn mà, Doãn Đan Tâm một tay cầm sữa một tay cầm bánh mì kẹp trứng đứng dậy định quay người đi, Hàn Lam Vũ liên chắn trước mặt cô.
“Ngồi xuống ăn cho xong đi”
Doãn Đan Tâm nhìn chằm chằm hản, một miệng đầy bánh mì, cô đưa ly sữa về phía Triệu Y Trân cùng bánh mì kẹp trứng trên tay, rồi cố nuốt cho hết bánh mì trong miệng.
“Xong rồi, tôi đi cho Henry ăn sáng đây!”
Henry vừa có người gọi tên liền lao ra, Triệu Y Trân hốt hoảng nhìn con vật to lớn, cô hét lên một tiếng rồi ném ly sữa nóng về phía Henry, con vật kêu lên một tiếng, Doãn Đan Tâm trừng mắt, vội chạy đến bên cạnh Henry xem xét.
“Cô ta…
Cô ta muốn làm em sẩy thai sao? Thứ đàn bà độc ác!”
Triệu Y Trân thực sự sợ hãi, mặt mày tái xanh, việc cô sợ chó đã từng chia sẻ trên mạng xã hội, cô ôm chặt lấy Hàn Lam Vũ, vẻ mặt tức giận nhìn hẳn muốn đòi công lý.
Sự việc này khiến tất cả mọi người chứng kiến đều đứng tim, ai cũng biết Doãn Đan Tâm rất thương Henry, mỗi lần Henry ốm cô đều khóc cả đêm còn ôm Henry không chịu về phòng.
Doãn Đan Tâm vuốt ve nơi lông Henry bị sữa đổ ướt, con vật nhìn cô tội nghiệp, Doãn Đan Tâm đứng dậy xoay người đến chỗ đầu bếp cầm một ly sữa nóng tới đặt mạnh trên bàn: “Bây giờ cô tự xử hay để tôi?”
“Tiểu Vũ…
Cô ta bị điên rồi sao?”
Triệu Y Trân kinh hãi nhìn Đan Tâm.
“Doãn Đan Tâm, em có thôi đi không?”
Hàn Lam Vũ cũng cảm thấy Đan Tâm thực sự quá đáng, lại đi so sánh giữa con vật và người, thái độ này hắn chưa từng thây ở Đan Tâm, thế mới biết cô thương Henry như thế nào.
“Câu đó tôi phải hỏi chú mới đúng! Cô ta sợ chó, chú mang cô ta về đây là muốn đuổi Henry đi? Nói cho chú biết, Henry ở đâu tôi sẽ ở đó, ngày hôm nay chú không làm rõ chuyện này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chút”
Doãn Đan Tâm thực sự là một đứa trẻ thù dai, trước đây hẳn vô tình đắc tội với cô đều khiến cô nhớ mãi không quên.
Quan trọng là, đối với Đan Tâm đến một con chó cũng quan trọng hơn hắn! “Không tha thứ thì sẽ thế nào?”
Hàn Lam Vũ lạnh lùng nhìn cô.
Doãn Đan Tâm gật gật đầu, cuối cùng hắn cũng nói ra những gì trong lòng hắn nghĩ.
Được lắm, Hàn Lam Vũ, chú cứ sống tốt ở đây với cô ta đi Doãn Đan Tâm xách cặp tiến đến cầm lấy vòng cổ Henry dẫn Henry ra ngoài.
Ngô quản gia nấy giờ không hiểu bọn họ đang nói gì, ông bước lên nhìn Lam Vũ: “Hàn tổng, chuyện Triệu tiểu thư mang thai là thật sao?”
Hàn Lam Vũ không nói gì, xem như đã xác nhận.
“Hàn tổng, nếu phu nhân thực sự rời khỏi căn nhà này, e rằng người nhà Hàn gia sẽ không tha thứ cho cậu đâu.
Không chỉ vì cô ấy là cháu gái của ân nhân Hàn gia mà mọi người thực sự đã xem cô ấy như con cái trong nhà, để cô ấy ủy khuất như thế rời đi, hậu quả Hàn tổng cũng biết rồi đó!”
Ngô quản gia nhắc nhở.Triệu Y Trân dường như đã nhớ lại lý do vì sao Hàn Lam Vũ lại phải kết hôn với Đan Tâm, Hàn Tử Lam cũng đã về nước rồi, Hàn Thanh Triết lại có ý muốn rút lui về sau để con trai quản lý công ty, ngay lúc này không thể có sơ sót gì.
Nếu không thể trở thành nữ chủ nhân của Shine thì còn có nghĩa lý gì nữa.
Triệu Y Trân tỏ ra lương thiện nói: “Phải nuôi thì mới biết, Tiểu Vũ, do em sợ quá nên nói linh tinh, anh mau đuổi theo Đan Tâm đi!”
Hàn Lam Vũ cảm thấy lời của Ngô quản gia nói rất hợp lý, hẳn cùng Triệu Y Trân đuổi theo Đan Tâm ra ngoài, mọi người vừa sốc khi nghe tin Triệu Y Trân có thai vừa thương cho cô chủ bọn họ, mong Hàn Lam Vũ sẽ đưa cô quay trở lại.
Doãn Đan Tâm mới kéo Henry ra tới cổng, đám vệ sĩ vội chạy tới ngăn cản cô, Đan Tâm trừng mắt phản kháng, cô đã quyết tâm bỏ nhà ra đi rồi, đi đâu thì cô chưa biết nhưng nhất định phải đi.
“Á..”
Doãn Đan Tâm mếu máo ôm lấy chân, trong lúc sơ suất, kẻ nào đó giẫm lên chân cô, mà cũng do cô hăng máu cứ nhào ra mở cửa, giờ thì hay rồi, chân đau như thế làm sao bỏ nhà đi được nữa.
Henry ở bên cạnh thấy chủ bị thương liền gầm gừ sủa lớn.
Đúng lúc này, Hàn Lam Vũ chạy ra tới nơi, thấy cô ngôi trên đất ôm lấy chân mếu máo, Hàn Lam Vũ trừng mắt nhìn đám vệ sĩ.
Bọn họ liền hiểu ý quỳ xuống trước mặt Đan Tâm làm cô hốt hoảng.
“Đứng dậy đi, mọi người làm gì thế? Là do tôi cố mở cửa mới bị giẫm vào chân mà”
Đám vệ sĩ không nói gì, ngày thường nghe lệnh của Hàn Lam Vũ “bắt nạt”
cô không ít, nhưng lần này cô lại nói gì bọn họ.
Hàn Lam Vũ cũng không truy cứu nữa, cho bọn họ lui xuống, hản muốn đỡ Đan Tân nhưng bị cô hất tay ra.
Triệu Y Trân vội lên tiếng nhưng vẫn đứng cách xa Henry một đoạn: “Đan Tâm, chị xin lỗi, là do chị sợ quá nên mới hành động như thể, em tha lỗi cho chị nhé!”
Doãn Đan Tâm thực sự khâm phục độ diễn xuất xuất thân của cô ta rồi đấy! “Dễ thôi mà, ly sữa vẫn đang ở trên bàn!”
Doãn Đan Tâm lạnh nhạt nói.
“Cô..”
Triệu Y Trân tức giận đến nổ đom đóm mắt.
“Ly sữa đó đã nguội rồi cô còn không dám động vào, con vật thì sao? Con vật thì không biết đau sao?”
Đan Tâm lạnh nhạt nói.
Cánh cổng đột nhiên mở ra, Ngô quản gia vội chạy tới thông báo: “Dư thiếu gia tới ạt!”
Cánh cổng biệt thự Proud có hệ thống giám sát tự động, chỉ cần thấy người ở bên ngoài sẽ có người theo dõi và tự động mở cửa, do đó người ngoài muốn vào cũng khó.
Dư Cảnh Nam dừng xe trước cống, phía bên trong đông người làm hẳn không tiến vào được.
Dư Cảnh Nam mở cửa xuống xe, nhìn thấy Đan Tâm ôm chân ngồi trên đất, hẳn vội chạy tới: “Có chuyện gì thế?”
Doãn Đan Tâm nhìn thấy Dư Cảnh Nam, trong lòng đột nhiên có cảm giác được an ủi, cô bật khóc thành tiếng năm lấy tay Dư Cảnh Nam như người chết đuối vớ được thân cây khô: “Dư Cảnh Nam, chú đưa tôi và Henry đi đi”
Dư Cảnh Nam hơi ngước nhìn lên, bên cạnh Lam Vũ còn có Triệu Y Trân, hắn có thể đoán ra vài phần, chuyện này là liên quan tới người phụ nữ đó.
Dư Cảnh Nam cúi người bế Đan Tâm lên, rồi nói: “Hôm nay để tớ trông Đan Tâm cho!”
Dư Cảnh Nam định quay người, đám vệ sĩ định đuổi theo, Dư Cảnh Nam liền nhìn Hàn Lam Vũ một cái, hắn phẩy ta một cái, đám vệ sĩ đều lui xuống hết.
“Nhờ cậu đưa cô ấy về cẩn thận!”