Doãn Đan Tâm bỏ lên phòng, Hàn Lam Vũ cũng không nói gì quay sang nhìn Triệu Y Trân, lên tiếng: “Muộn rồi, để anh đưa em về phòng nghỉ ngơi”
Triệu Y Trân ôm lấy cánh tay Hàn Lam Vũ, tựa đầu vào lồng ngực hắn, một tay đặt ở trên ngực hẳn, tủi thân nói: “Hình như Đan Tâm không vui khi em tới đây, và cả mọi người cũng vậy.
Tiểu Vũ, hay là em vẫn nên về nhà, ở đây sẽ làm cô ấy không thoải mái!”
Hàn Lam Vũ không nói gì, đầu hơi nhìn về hướng Đan Tâm vừa rời đi.
Hắn quay lại nói với cô: “Cô ấy không thoải mái thì kệ cô ấy.
Đi thôi!”
Hàn Lam Vũ cùng cô đi về phòng.
Triệu Y Trân nghe được lời hắn nói thì vui mừng trong lòng, cơ thể giống như không có xương sống, cứ ngả về phía Hàn Lam Vũ, Hàn Lam Vũ ôm chặt cô trong lòng rồi đi về phòng, hắn thương cô như vậy, lại có phần lạnh nhạt với Đan Tâm, sau này ai mới thực sự là chủ nhân trong căn nhà này, thực tế đã chứng minh điều đó.
“Tiểu Vũ, hôm nay lạnh thật đấy, cũng may là còn có anh!”
Triệu Y Trân ôm lấy cổ Hàn Lam Vũ nũng nịu, cô hơi nhón chân hôn lên môi Hàn Lam Vũ một cái, hẳn không đáp lại cũng không đẩy ra.
Triệu Y Trân mừng thầm trong lòng, kéo hẳn tới bên giường rồi cố ý ngã xuống giường, kéo cả hắn nằm xuống.
Hàn Lam Vũ phản ứng nhanh, chống tay lên giường để không đè xuống người cô.
Hắn vuốt ve má cô dặn dò: “Em đang có thai, cẩn thận một chút!”
Triệu Y Trân cảm động ôm lấy cổ Lam Vũ, nói: “Anh lo cho em như thế sao?”
Triệu Y Trân mỉm cười: “Tiểu Vũ, em không sao, chúng ta đi ngủ thôi!”
Triệu Y Trân muốn kéo hẳn xuống nằm cùng nhưng Hàn Lam Vũ đã gỡ tay cô ra, dịu dàng nhìn cô: “Bây giờ em đang có thai, anh không tiện ở lại, Trân Trân, em ngủ sớm đi, có việc gì thì gọi anh!”
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…”
Hàn Lam Vũ nói rồi dứt khoát quay đi, gương mặt Triệu Y Trân tái đi, cô bật dậy, tức giận đến nỗi đỏ mặt, cô giẫm chân mấy cái, nghẹn ngào nói không nên lời, con mồi đã dâng lên tận miệng cuối cùng lại không thể ăn.
Hàn Lam Vũ đẩy cửa phòng ra, đã gần mười một giờ rồi nhưng Đan Tâm vân chưa ngủ, cô ngồi ở dưới sàn, chính giữa hai cái chân gấu bông khổng lồ, người hơi tựa vào bụng gấu, đặt tay ở trên chân con gấu bông buồn chán nhổ lông nó, Hàn Lam Vũ cuối cùng vẫn là chịu thua cô, cho nên đành để con gấu khổng lồ đó xâm chiếm một mảnh phòng cố định ở đó, nếu không cô sẽ càng mang nhiều gấu đặt ở trong phòng, lúc đó hẳn càng phiền hơn nữa.
Con mặt Đan Tâm đỏ hoe thoáng kinh ngạc, cô nghĩ Hàn Lam Vũ sẽ không về phòng, im lặng một lúc, cô mới lên tiếng: “Quên gì à?”
Hàn Lam Vũ đóng cửa lại, chậm rãi đi về phía cô, quỳ một chân xuống trước mặt, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không: “Em khóc sao?”
Doãn Đan Tâm quay đi, đưa tay lau khắp mặt, thực ra nước mắt trên gương mặt cô đã khô hết cả rồi, nhưng do cô chột dạ nên mới có hành động như vậy.
“Chú biến đi!”
Doãn Đan Tâm với tay lấy con gấu bông nhỏ bên cạnh ném vào người Hàn Lam Vũ, hẳn không kịp né, ăn nguyên mông con gấu vào mặt.
Hàn Lam Vũ hơi cau mày liếc cô: “Đứng dậy đi, lên giường ngồi”
Hẳn muốn quát cô: không sợ bị cảm à? Doãn Đan Tâm không chịu, cô khoanh tay lại co người thu nhỏ diện tích.
Hàn Lam Vũ biết tính khí Đan Tâm ngang bướng nên không nói nhiều nữa, đứng dậy trực tiếp nắm lấy cánh tay cô kéo dậy.
Doãn Đan Tâm giãy giụa, nước mắt cô tự nhiên rơi lả chả đầy mặt, Hàn Lam Vũ cũng có chút giật mình, Doãn Đan Tâm là một người không dễ che dấu cảm xúc, trong lòng nghĩ như thế nào ngoài mặt đều thể hiện hết ra.
Cô thuộc kiểu người nhanh nước mắt, hoàn toàn không biết kiềm chế.
“Chú buông tôi ra, buông ra…
Doãn Đan Tâm tì người lại muốn hất tay ra, nhưng không cách nào thoát khỏi tay Hàn Lam Vũ càng khiến cô bức bách, khó chịu, bao nhiêu tức giận biến thành nước mắt, trút xuống như suñi.
Hàn Lam Vũ càng kéo cô thì Doãn Đan Tâm lại càng co người lại, vừa khóc lóc vừa cúi mạnh tì người xuống sàn, cuối cùng Hàn Lam Vũ phải khom người ôm lấy cô vào lòng, Doãn Đan Tâm giãy giụa một hồi cũng đuối sức mà đứng im, ấm ức nức nở trong lòng hản.
“Doãn Đan Tâm, em khóc cái gì hả?”
Hàn Lam Vũ ôm chặt cô trong lòng, căm hơi cúi xuống tì trên đầu cô, trong lòng hắn lại bất giác vui vẻ, cảm giác hưng phấn kỳ lạ, giống như một đứa trẻ vừa được cho kẹo, những cảm xúc đó xuất hiện nhiều khi hẳn ở bên cạnh Đan Tâm.
Hàn Lam Vũ hơi cúi người bế cô lên giường rồi đắp chăn cho cô.
Doãn Đan Tâm nín khóc, cô nấc nhẹ kéo chăn lên trùm kín đầu không muốn nhìn hản.
Hàn Lam Vũ lắc đầu thở dài đi vào nhà tắm, Đan Tâm liền hất chăn ra vỗ tay hai cái, hệ thống đèn sáng vụt tắt, chỉ còn mấy đèn vàng nhỏ, nằm ở bốn góc trên tường, tỏa ra một ánh sáng vàng nhạt ấm áp.
Đan Tâm lăn ra ngoài cùng, năm một góc bịt chăn kín đầu rồi co người lại một cục.
Lúc Hàn Lam Vũ mở cửa bước ra, chỉ còn một thứ ánh sáng vàng nhạt mờ mờ ảo ảo phát ra, hắn hơi nhìn trần nhà rồi mỉm cười, tiến đến chui vào trong chăn.
Cánh tay to lớn ôm lấy eo Đan Tâm kéo một cái, cơ thể cô liền lăn một vòng rồi nằm gọn trong lòng hắn.
Doãn Đan Tâm dứt khoát mở mắt, cô chống tay lên ngực hắn đẩy ra nhưng không được, Doãn Đan Tâm bực mình khó chịu: “Buông tôi ra đi, tôi không thở được!”
Doãn Đan Tâm bị hắn ôm chặt trong vòng tay, lại bị tấm chăn che kín đầu, vô hình trung tạo thành một không gian chật hẹp làm cô sợ hãi đến tái mặt.
Thấy cô giấy giụa càng lúc càng mạnh, Hàn Lam Vũ liên kéo chăn xuống giúp cô nhưng vẫn không chịu buông cô ra.
Dường như việc làm của Hàn Thanh Triết đã có tác dụng, Hàn Lam Vũ đã quen với việc mỗi tối ôm cô ngủ, việc này cũng trở thành thói quen của hản.
Doãn Đan Tâm nhìn thấy không gian rộng rãi bên ngoài chăn có phần an tâm hơn, cô im lặng một lúc, không thấy Hàn Lam Vũ có động tĩnh gì, Đan Tâm quay lưng lại với hắn, cô đang đè lên tay hắn nên có chút không thoải mái.
Đan Tâm tụt xuống, gối đầu lên tay hắn, cô khẽ đưa tay nghịch ngợm chiếc nhẫn trên tay hắn rồi khẽ nói: “Nếu một ngày vú nuôi xuất viện trở về, tôi phải giải thích với bà ấy thế nào đây? Sức khỏe bà ấy không được tốt, sẽ không chịu nổi đả kích lớn như thể, còn cả gia đình chú nữa bà nội và ba mẹ, tôi không muốn bọn họ chịu bất cứ tổn thương nào.
Hàn Lam Vũ, chú làm như vậy thì tôi biết phải làm sao đây?”
Doãn Đan Tâm dường như đang nói cho một mình cỗ nghe nhưng không hiểu sao, cánh tay Hàn Lam Vũ đột nhiên bóp lại, siết chặt cô ở bụng khiến cô suýt chút nữa là ói hết ra ngoài.
Doãn Đan Tâm đưa tay lên bụng gỡ từng ngón tay đang gồng của Lam Vũ, khó nhọc nói: “Hàn Lam Vũ, chú chưa ngủ à?”
Phải, nếu không làm sao hẳn biết cô vừa rồi khóc không phải vì hắn mà là vì rất nhiều người khác, Doãn Đan Tâm luôn lương thiện với người khác nhưng mãi mãi không phải là hắn.
Thực ra Hàn Lam Vũ không thể hiểu nổi, tại sao cô có thể ngây ngô một cách ngốc nghếch như thế, cô chẳng hiểu một chút gì về tình yêu cả.
Ngay cả đến Dư Cảnh Nam, một kẻ tùy hứng như hẳn lại ngày đêm chăm lo cho một bệnh nhân, thời gian của hắn gần đây hầu như đều ở bệnh viện, dù lương tâm nghề nghiệp của Dư Cảnh Nam không có gì để bàn cãi nhưng hắn chưa từng đối với người nào tận tụy, ân cần, chu đáo như thể.
Dư Cảnh Nam hiểu được vị trí quan trọng của vú nuôi trong lòng Đan Tâm nên đang dốc toàn lực bảo vệ niềm tin, sự sống của cô.
Còn Doãn Đan Tâm một chút cùng không hiểu, mỗi ngày đều vào thăm vú nuôi, mỗi ngày đều chọc giận Dư Cảnh Nam, đối với hẳn mà nói như vậy là đủ.
Làm đau cô tâm trạng của hẳn cũng chẳng đỡ hơn.
Hàn Lam Vũ buông cô ra, lật chăn đi xuống giường rồi rời khỏi phòng.
Doãn Đan Tâm lại cảm thấy, có phải hắn đang nhớ đến Triệu Y Trân không? Thức tỉnh lương tâm rồi sao? Hàn Lam Vũ quay trở lại phòng Triệu Y Trân, Triệu Y Trân vân chưa ngủ, nhìn thấy Hàn Lam Vũ mắt cô sáng lên như được vàng, khẽ gọi: “Tiểu Vũ…”
Hàn Lam Vũ đã ôm lấy cô trên giường, cúi đầu xuống hôn cô ngấu nghiến, đây mới là người con gái mà hắn nên trân trọng