Doãn Đan Tâm đến trường cũng không bị bọn họ kèm cặp như lúc ban đầu nữa, mà đi cách xa một đoạn nhưng lại luôn để cô trong tầm mắt, từng giây từng phút đều có thể xuất hiện bất thình lình nếu có người nào đó lại gần cô.
Nam sinh công khai theo đuổi cô bị Bạch Á Đông dọa cho mất dạng, bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, vừa bước lại gần phía trước cô đã bị mấy tên vệ sĩ nhào tới đẩy ra không thương tiếc, hoàn toàn không cho hẳn cơ hội tiếp cận cô.
“Mấy người làm gì vậy? Nhẹ tay không được sao?”
Doãn Đan Tâm nhíu mày vội chạy tới đỡ nam sinh đứng dậy.
Bốn tên vệ sĩ vẫn đứng im như pho tượng, cúi đầu nhìn xuống, một tên lên tiếng: “Cô chủ, đến giờ vào lớp rồi”
“Hàn Lam Vũ bảo các anh đợi ở bên ngoài không nghe thấy sao? Nếu các anh còn đi theo tôi nữa, tôi sẽ bảo chú ấy là các anh không hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa, các anh chị sợ Hàn Lam Vũ thôi sao? Không sợ ba của tôi nổi giận à?”
Doãn Đan Tâm vừa nói vừa quan sát nét mặt của bọn họ.
Ai ai cũng biết Hàn Thanh Triết cưng chiều con dâu như bảo bối, đương nhiên Hàn Lam Vũ không bằng ông ấy nhưng đám vệ sĩ tính thần sắt đá, hoàn toàn không bị cô dọa.
“Cô chủ, chúng tôi đợi ở bên ngoài, cô chủ vào lớp đi, chúng tôi sẽ luôn có mặt để bảo vệ cô chủ!”
Một tên vệ sĩ trịnh trọng nghiêng người, một tay hướng về phía lớp làm động tác mời.
Doãn Đan Tâm giậm chân mấy cái, ở trong cái trường này thì có nguy hiểm gì mà phải bảo vệ cô đến mức đó chứ? “Cậu về lớp của cậu đi, tớ về lớp đây!”
Đan Tâm thở dài quay ra nhìn nam sinh.
Nam sinh vẫn chưa hết sợ hãi, ấp úng gật đầu: “Vậy…
Vậy tớ về…
Lớp trước đây”
Nam sinh nói rồi run rẩy rời đi, nhìn gương mặt đám vệ sĩ lạnh băng như người chết, không dọa cậu mới là lạ.
Đợi nam sinh đi khỏi, Đan Tâm mới quay về lớp, hôm Đan Tâm đi học thì Trương Tu Kiệt vẫn chưa đến lớp, nghỉ ốm mấy ngày đi học lại mới trông thấy hắn liền cảm thấy như xa cách quá lâu.
“Đan Tâm, ở đây!”
Trịnh Mỹ Lâm nhìn ra thấy Đan Tâm vừa đến trước cửa mà không có vệ sĩ đi theo sau, liền vui vẻ ra mặt vẫy tay gọi cô.
Đan Tâm cũng chạy vào ngồi xuống bên cạnh Mỹ Lâm, cả Tu Kiệt và Mỹ Lâm đều nghiêng người quay sang nhìn cô.
“Đan Tâm, tớ không liên lạc được cho cậu, tớ lo chết đi được, cũng may vẫn có thể liên lạc được với Tu Kiệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với hai người thế?”
Trịnh Mỹ Lâm vừa kể lại chuyện mấy ngày hôm trước Đan Tâm đi học nhưng bị vệ sĩ kèm chặt ngay cả cô cũng không được lại gân.
Sau đó lại biết Tu Kiệt không đi học là vì bị thương, rốt cuộc cô đã bỏ qua chuyện gì rồi? “Anh ta không làm khó em đấy chứ?”
Trương Tu Kiệt vẫn quan sát nét mặt Đan Tâm, có vẻ không có gì đáng lo lắm.
Đan Tâm trả lời qua quýt: “Không sao, nhưng hôm đó tại sao anh lại đến đó? Lại còn biết địa chỉ nhà em nữa chứ?”
Trương Tu Kiệt trịnh trọng nhìn cô: “Đan Tâm, chúng ta mắc mưu kế của người khác rồi, có người đang muốn làm hại em!”
Trương Tu Kiệt ngừng vài giây rồi nói tiếp: “Mấy hôm trước, công ty ba anh thẳng công ty nhà chồng em trong một vụ đấu thâu, thông tin đấu thầu của tập đoàn Shine của Hàn thị bị lộ ra ngoài, nghiêm nhiên công ty của ba anh giành được phần thẳng mà không tốn sức lực một chút nào.
Thời điểm đó, có một kẻ nặc danh nhắn tin địa chỉ nhà em và bảo em đang gặp nguy hiểm, khi anh gọi lại thì hắn đã tắt máy.
Anh muốn chứng thực chuyện này thế nào, quả nhiên gặp được em ở trước cổng, nhưng em lại chẳng bị làm sao cả còn chúng ta thì bị nghi ngờ có dan díu với nhau, em nghiễm nhiên trở thành kẻ đáng nghi nhất!”
Trịnh Mỹ Lâm ngồi ở giữa, cô tựa lưng về phía sau bàn sau thốt lên: “Nghiêm trọng vậy sao?”
Thảo nào Hàn Lam Vũ không tin cô và Trương Tu Kiệt là mối quan hệ trong sáng, thảo nào lúc hắn hỏi cô có biết Trương Tu Kiệt là thiếu gia của tập đoàn Edsel không, cô bảo biết hắn lại phản ứng gay gắt như thể.
Hàn Lam Vũ như thế mà lại nghi ngờ cô! Cả Đan Tâm và Tu Kiệt đều ngồi quay vào nhau, nhìn nhau vài giây, sau đó Đan Tâm lắc đầu khó hiểu: “Nhưng để làm gì chứ? Ai mới có thể làm được điều đó chứ?”Trương Tu Kiệt dặn dò: “Tạm thời anh cũng không biết kẻ đó là ai và mục đích là gì nhưng Đan Tâm, em nên cẩn thận một chút!”
“Em biết rồi!”
Đan Tâm ủ dột nói: “Em cũng chẳng có nhiều thời gian để nghĩ đến chuyện đó nữa, hiện tại vú nuôi của em đang bị bệnh, bà ấy cần phẫu thuật thay thận gấp nhưng đợi hiến thận thì hơi lâu, bà ấy còn một người con nhưng đã ba năm rồi em không gặp anh ta, hiện giờ cũng không biết anh ta đang ở đâu, đó có thể là hi vọng cuối cùng của vú nuôi rồi!”
Đan Tâm lại lôi máy tính ra, mở lại bài đăng hôm trước, hiện tại vẫn chưa có tin tức nào của người đó, khiến cô sầu chết đi được.
“Anh ta…
hình như anh có biết!”
Trương Tu Kiệt thoáng nhìn thấy gương mặt có phần quen thuộc, anh vươn tay xoay máy tính về phía mình, mặc dù là một tấm hình rất xưa cũ lại còn rất trẻ nhưng vẫn có điểm khiến hắn nhận ra, lại thêm cái tên Phan Cảnh Liêm vô cùng quen thuộc đó: “Đúng là hắn!”
Doãn Đan Tâm có chút không tin nổi, cô đã đăng tin tức mấy ngày nhưng không nhận lại được gì ngoài mấy lời thương cảm của người khác, thực sự bây giờ có người quen biết hắn? Trịnh Mỹ Lâm: “Tốt rồi, vậy anh đưa Đan Tâm đi tìm anh ta đi, cứu người quan trọng huống gì đó còn là mẹ của anh ta nữa!”
Trương Tu Kiệt hơi dừng lại vài giây rồi nói: “Nhưng đã một thời gian anh không gặp anh ta rồi, có điều anh biết người nào có thể tìm được hẳn”
“Tốt quá rồi, chúng ta đi bây giờ luôn được không?”
Đan Tâm nóng lòng nói.
Trịnh Mỹ Lâm hơi nhìn ra ngoài cửa chẹp miệng: “Cậu chắc chứ?”
Đám vệ sĩ vẫn đứng như bốn pho tượng, không ai bảo ai nghiêm nghị nhìn về phía cửa phòng học, bọn họ đúng là đến chết cũng phải làm xong nhiệm vụ.
“Đợi đến tiết sau chúng ta sẽ hành động!”
Trương Tu Kiệt trầm ngâm nói.
Bây giờ là tiết của giáo sư Lâm, chủ nhiệm lớp bọn họ.
Tiết sau sẽ chuyển đến phòng máy ở nhà C ở tầng hai, tuần trước Tu Kiệt nhìn thấy ở đó có một cái thang ở cuối hành lang, nếu đi từ nơi đó có thế đánh lạc hướng bọn họ được.
“Quyết định như vậy đi!”
Đan Tâm quyết tâm nói.
“Wow, sao tớ lại cảm thấy kích thích như thế này chứ?”
Trịnh Mỹ Lâm mơ màng nói, cô cảm giác như bọn họ sắp sửa đóng một bộ phim hành động kinh điển vậy.
“Tiết học này đối với tớ sẽ kéo dài cả thế kỷ!”
Tiết học quả thực kéo dài cả thế kỷ! Giáo sư Lâm là một người truyền thống cổ điển cho nên phong cách cũng vô cùng cổ xưa, đối với một môn có tính học thuật như pháp luật và nhà nước lại càng dễ khiến cho người khác phát điên.
Trịnh Mỹ Lâm cả buổi ngồi bứt rứt không chịu nổi, tâm hồn cô đang phiêu diêu chốn nào rồi.
Cô chợt nhìn qua Đan Tâm, tò mò tìm chuyện để nói: “Đan Tâm, anh ta làm nghề gì vậy? Tại sao lại không liên lạc với hai người? Cậu nói đã không gặp anh ta ba năm rồi sao? Anh ta không liên lạc cả với mẹ mình sao?”
“Nghề gì sao?”
Đan Tâm có chút cứng nhắc: “Xã hội đen thì có gọi là một cái nghề không?”
Trương Tu Kiệt đang chú tâm nhìn xuống cuốn giáo trình nhưng đầu óc phiêu lãng mơ hồ, nghe Đan Tâm nói vậy, hắn hơi ngước đầu nhìn cô, Đan Tâm chỉ trả lời bâng quơ, bây giờ lại chăm chú vào bài giảng.
Khu nhà E là một khu tòa nhà bốn tầng, chỉ có một cổng ra vào tòa nhà mà thôi.
Kết thúc giờ học, mọi người cùng nhau rời khỏi giảng đường nhà G để tới môn học mới.
Doãn Đan Tâm đi giữa Tu Kiệt và Mỹ Lâm, chậm rãi nhìn về phía bốn tên vệ sĩ đứng dưới gốc cây xum xuê dán mắt về phía cô không hề rời.
Lúc cô bước lên phía trước, ngang qua tâm mắt bọn họ, liền tiến sát phía sau lưng cô.
“Đan Tâm, không phải bọn họ định theo cậu lên phòng máy đó chứ?”
Trịnh Mỹ Lâm hơi liếc mắt nhìn về phía sau, đám vệ sĩ vẫn bám sát lấy Đan Tâm không chút lơ là.
Doãn Đan Tâm dừng lại, cô xoay người lại nhìn bọn họ: “Các anh ở đây đợi được rồi, tòa nhà này chỉ có một cổng ra mà thôi”
Gương mặt bọn họ vẫn là không thể an tâm được, lưỡng lự nhìn cô chủ, cuối cùng Đan Tâm phải cam kết: “Yên tâm đi, tôi có mọc thêm cánh cũng không rời khỏi đây được, đừng đi theo tôi nữa đấy!”
Đan Tâm hết sức chân thành nói sau đó ôm lấy cánh tay Mỹ Lâm và Tu Kiệt chạy lên lầu, dường như không muốn cho đám vệ sĩ kịp hiểu, bọn họ cứ thế chạy lên tầng hai của tòa nhà.
Đan Tâm lúng túng kéo cả hai người rẽ về hướng phòng máy, Trương Tu Kiệt liền kéo tay cô lại, Đan Tâm cũng vì thế mà kéo ngược Mỹ Lâm về khiến hai cô gái lảo đảo suýt ngã.
“Phía bên này mài”
Tu Kiệt nhỏ giọng gọi với.
Ba người nép vào tường khom người bước đi, bức tường rào tầng hai có những ô vuông xen kẽ có thể nhìn xuống phía dưới, Mỹ Lâm quay ra liền bắt gặp ánh mắt của một tên vệ sĩ đang ngước đầu nhìn lên làm tim cô suýt nữa bay ra ngoài, Mỹ Lâm nhăn mặt ôm ngực, cũng may bọn họ chưa có phát hiện gì, ở đây một hồi nữa chắc cô đau tim mà chết mất.
Ba người bỏ lại sách vở ở hành lang rồi lần lượt leo xuống thang sắt, sau đó kéo tay nhau vượt qua một bãi đất trống mới đến được cổng phụ, may mắn trường đại học của cô có nhiều tòa nhà cao, cây cối mọc chi chít, dễ dàng để bọn họ thoát thân.
Bọn họ nhanh chóng lên một chiếc taxi rồi rời đi, bây giờ mới có thể thở mạnh được.
Nơi mà bọn họ tới là một căn nhà nhỏ nằm trong một con hẻm sâu, đi qua một con đường dài nhỏ hẹp và có dấu tích cũ kĩ của thời gian, hai bên là những tòa nhà cao che mất ánh sáng mặt trời chiếu tới, nhiều ngày không được chiếu sáng khiến không khí nơi này trở nên ẩm thấp và một mùi mốc khó chịu xộc vào mũi.
Trịnh Mỹ Lâm nhăn mặt: “Còn có một nơi như thế này sao?”
Doãn Đan Tâm khẽ mỉm cười, đại tiểu thư sống trong nhung lụa từ nhỏ như cô thì làm sao có cơ hội đến những nơi như thể này mà biết được? “Cậu cười cái gì?’ Mỹ Lâm đưa tay lên phẩy đi phẩy lại trước mũi rồi nhăn trán nói.
“Không có gì, tớ nhớ lại vài kỷ niệm thôi!”
Lúc ở trong căn nhà nhỏ ở trong hẻm nhỏ, nhiều đêm trời mưa mất điện, cô đều sợ hãi cuộn mình trong chăn, nghe từng giọt nước mưa chảy xuống, đúng ra phải nói là cô cảm nhận được bình yên trong nỗi sợ giản dị.
Hơi nóng từ điều hòa bốc ra mang theo không khí khó chịu, đi hết con hẻm lại có chút cảm thấy lạnh sống lưng, Trịnh Mỹ Lâm bước đến ôm lấy cánh tay Đan Tâm rồi hơi dựa vào vai cô nhìn trước quay sau, ấp úng nói: “Sao bây giờ lại thấy lạnh sống lưng thế nhỉ? Nơi này thực sự dành cho người ở sao?”
“Ngôi nhà này nằm ở phía sau một nhà máy đông lạnh, không gian hẹp lại gân với nhà kho nên thỉnh thoảng tràn khí sẽ có cảm giác đó!”
Trương Tu Kiệt vừa giải thích vừa mỉm cười nhìn hai người.
Cuối con đường là một căn nhà nhỏ cũ kỹ xập xệ, một khoảng sân nhỏ nằm sát mặt đường, Tu Kiệt đưa tay bấm chuông ba lân thì bên trong mới có tiếng động.
Một người đàn ông tóc tai rũ rượi như mới ngủ dậy, dáng người cao gầy, áo ba lỗ đã xỉn màu với chiếc quần đùi màu đen càng cho thấy cơ thể suy nhược nghiêm trọng của hắn, điểm đặc biệt trên khuôn mặt gầy gò của hắn là một chiếc mặt nạ mắt cao su che mất một mắt của hắn được cố định bảng sợi dây cước khiến hắn càng trở nên lập dị, đáng SỢ.
“Thằng nào?”
Bên trong phát ra giọng nói khó chịu, hắn đang đứng ở cửa chính hướng mắt nhìn ra ngoài, cách hai bước chân là hàng rào sắt bịt kín cả ngôi nhà nhỏ, căn nhà có hai lầu nhưng chỉ cao khoảng bốn mét, vì vậy khoảng cách tâng trệt cũng rất thấp.
“Thắng Chột, tao muốn hỏi thăm một người?”
Người bên trong nhìn kỹ, phát hiện người quen liền nở một nụ cười giễu cợt: “Hóa ra là Trương thiếu gia, cơn gió nào đưa mày tới khu ổ chuột này vậy?”
Vừa nói hắn vừa rút chìa khóa ở ổ khóa cửa chính ra ngoài mở cổng sắt, Trịnh Mỹ Lâm và Đan Tâm đều nép người sau lưng Trương Tu Kiệt, hắn cũng hơi dang tay ra một khoảng nhỏ như để bảo vệ hai người phía sau.
Mỹ Lâm và Đan Tâm ôm lấy hai cánh tay của Tu Kiệt, lúc hắn tới gần mở cửa, Đan Tâm liền trừng mắt nhìn hắn, đôi đồng tử mở to hết cỡ, cô nhỏ giọng thốt lên: “Là hắn…
“Em biết hẳn? Đan Tâm…”
Trương Tu Kiệt nghe thấy liền xoay lại nhìn cô thì trông thấy nước mắt đầy mặt cô.
Hắn có chút hốt hoảng, xoay người lại, hai tay ôm lấy má cô, gạt đi dòng lệ.
“Đan Tâm, cậu làm sao thế?”
Mỹ Lâm cũng bắt đầu chú ý đến cô.
Thắng Chột mở cửa ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng cao to của Trương Tu Kiệt, không nhìn thấy Đan Tâm nhưng nghe cái tên quen thuộc khiến hẳn khẽ cau mày.
“Đan Tâm?”
Thắng Chột hơi nghiêng đầu nhìn: “M* ki*p, là cô à, tôi chưa đi tìm cô tính xổ thì cô tự dẫn thân tới à?”
Vừa nói hắn vừa hung hăng với tay cầm chiếc gậy dựng ở góc nhà lao tới, Trương Tu Kiệt liền lấy thân ôm lấy Đan Tâm trong lòng đỡ cho cô một gậy rồi xoay người đá vào ngực Thắng Chột một cái khiến hắn ngã nhào xuống đất, Tu Kiệt mới dùng một chút sức hắn đã ho sặc sụa trên nền đất rồi.
Đan Tâm không dám nhìn, cô vui đầu vào khuôn ngực rắn chắc của Tu Kiệt, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Bây giờ thì cô cũng đã hiểu vì sao Tu Kiệt lại dẫn bọn họ tới gặp người này.
Năm xưa chính là hẳn cùng Phan Cảnh Liêm bắt cóc cô tới nhà kho chưa đồ của một xưởng gang thép, nhốt cô ở đó còn giam giữ cô trong một không gian hẹp khiến cô đến bây giờ vẫn để lại nỗi sợ hãi trong lòng mỗi khi bị đưa vào một không gian nhỏ hẹp.
Khi đó cô còn nhỏ, chúng dùng sợi dây thừng to trói tay cô, bàn tay cô nhỏ bé buộc không chặt khiến cô thoát ra được, trong lúc tìm đường ra bị Thắng Chột phát hiện, trong lúc giằng co làm đố một lọ nước, sau này Đan Tâm mới biết là axit, một mắt của hắn bị bỏng axit nặng, lại không có tiền chữa trị vì thế phải mang theo tàn tật suốt cuộc đời.
Không những không nhìn thấy được mà xung quanh con mắt đó còn biến dạng đến mức kinh tởm, đến mức ai thấy cũng phải sợ hãi cho nên hắn đã phải đeo chiếc mặt nạ mắt cao su đó suốt đời.
Năm đó Doãn lão gia vì chuyện cháu gái đã rất tức giận, liên tống hết bọn họ vào tù, ngay cả Phan Cảnh Liêm cũng không tránh khỏi.
Vú nuôi của Đan Tâm cũng vì thế mà từ mặt Phan Cảnh Liêm rồi.
“Rốt cuộc chúng mày tới đây làm gì? Muốn gây sự à?”
Thằng Chột biết không đánh lại Trương Tu Kiệt đành nhượng bộ, hắn ôm ngực cáu gắt.
“Phan Cảnh Liêm hiện tại đang ở đâu?”
Tu Kiệt ôm lấy Đan Tâm trong lòng, bàn tay to ôm ngang đầu cô như giúp cô che chắn không phải nhìn ra bên ngoài.
“Hắn đang bị đại ca truy sát, vừa mới ra tù được đại ca để ý cho làm vệ sĩ của con gái hắn.
Nghe nói con gái hắn bị hiếp đến chết, không biết là kẻ thù nào nhưng Phan Cảnh Liêm hắn đương nhiên không thoát khỏi trách nhiệm rồi, bây giờ sống chết thế nào con không biết!”
“Nói với hắn mẹ của hắn đang cần phẫu thuật ghép thận, hẳn là con trai của bà ấy, khả năng có thận tương thích sẽ lớn hơn, tính mạng của mẹ hắn do hắn quyết định!”
Trương Tu Kiệt muốn nhanh chóng đưa Đan Tâm rời khỏi đây nên vào thẳng vấn đề.
Hắn cúi xuống bế Đan Tâm trong lòng rồi rời khỏi.
Trịnh Mỹ Lâm như chôn chân tại chỗ nhìn Thắng Chột rồi nặng nhọc chạy theo Tu Kiệt: “Đợi…Đợi em với”