“Uống thuốc đi!”
Hàn Lam Vũ mở cửa đi vào, đến bên giường đặt túi díp đựng thuốc để lên tủ cạnh giường rồi quay sang nhìn cô.
Đan Tâm đang ngồi dựa lưng vào thành giường, đắp chăn nửa thân rồi suy nghĩ miên man, không để ý cả lời hắn nói.
Hàn Lam Vũ liền đưa tay búng trán cô một cái, Doãn Đan Tâm nhăn mặt ôm trán: “Chú bị điên à?”
Hàn Lam Vũ lặng im không lên tiếng, Doãn Đan Tâm liền ngẩng mặt nhìn hắn: “Hàn Lam Vũ, tại sao chú lại phải lấy tôi? Tại sao ân nhân lại trở thành chủ nợ cũng lại là ông nội rồi?”
Hàn Lam Vũ nhất thời không biết phải giải thích với cô như thế nào, hắn đi tới ngồi xuống ghế mây, cách xa cô nói: “Gia đình hai nhà chúng ta có giao tình, ông nội em mắc nợ chúng tôi là có thật nhưng vì hai nhà đều có giao tình, ông nội em lại lâm vào đường khó nên ông tôi mới thỏa thuận với ông nội em, để em gả vào Hàn gia xem như gán nợ, ông em khỏi phải vướng bận về khoản nợ đó, mà Hàn gia cũng có thể thay ông nội em dễ dàng chăm sóc cho em”
Doãn Đan Tâm gật gù tin vào lời của hắn: “Vậy chú bằng lòng sao? Đánh đổi cả hạnh phúc của mình?”
“Biết làm sao được? Xem như kiếp trước tôi nợ em đi!”
Hàn Lam Vũ thư thả vắt chéo chân, nhắm mắt ngả lưng xuống thành ghế.
Doãn Đan Tâm đột nhiên cảm thấy cô nên có trách nhiệm với hắn, Đan Tâm bước xuống giường đi đến bên cạnh hắn, khẽ nói: “Không bao lâu nữa là chú có thể tự do rồi!”
Doãn Đan Tâm, em nôn nóng muốn rời xa tôi đến vậy sao? Hàn Lam Vũ không mở mát, chỉ dựa vào phán đoán qua âm thanh giọng nói rồi định hình vị trí của cô sau đó chuẩn xác bắt lấy cánh tay cô kéo lại.
Đan Tâm hoàn toàn không có chuẩn bị, cô vẫn đang chăm chú nhìn gương mặt anh tuấn của hản, bị kéo bất ngờ khiến cô giật mình đâm đầu vào ngực hắn, chóp mũi phiến hông có chút đau nhói, cô còn chưa kịp định thần thì một bàn tay to lớn đã nâng gương mặt cô lên, trong nháy mắt chỉ cảm thấy cái gì đó sượt qua mắt sau đó hô hấp của cô trở nên gấp gáp.
Doãn Đan Tâm trừng mắt nhìn hắn, gương mặt hắn chẳng có chút nào khoảng cách với cô, đôi môi bị hắn hôn ngấu nghiến đến đau rát, cánh tay để ở lồng ngực cố gắng đấy hẳn ra nhưng kết quả bị hẳn ôm chặt hơn, cơ thể năm đè lên người hắn vừa yếu ớt vừa run rẩy.
Hàn Lam Vũ, rốt cuộc hắn lại lên cơn gì đây? Sau một hồi hôn cô không biết chán, cuối cùng Doãn Đan Tâm cũng được giải phóng.
Cô hít lấy hít để không khí trời cho, cảm giác như bị ai đó bịt mũi khiến cô vừa khó thở vừa tức giận nói không nên lời.
Doãn Đan Tâm đánh vào ngực hắn tức tối, hẳn rốt cuộc xem cô là gì? Vô duyên vô cớ muốn cưỡng hôn cô, lẽ nói hẳn muốn trừng phạt cô? Nhưng rốt cuộc cô đã làm gì sai với hẳn để hắn phải đối xử với cô như thế? “Hàn Lam Vũ, đồ tồi, chú là đồ tôi!”
Hàn Lam Vũ để mặc cô phát tiết ra bên ngoài, sau đó dùng một tay nắm chặt lấy hai bàn tay của cô đang đánh hẳn, tay còn lại vẫn giữ ở eo cô ôm chăt.
“Doãn Đan Tâm, em làm loạn đủ chưa?”
“Tôi làm loạn? Hàn Lam Vũ, chú có nói lý không thể?…
Ưm…
Doãn Đan Tâm bị hắn khống chế, nằm đè lên người hẳn, quay mặt đối diện với hắn, hoàn toàn không nhìn thấy phía sau lưng cửa không đóng, Hàn Tử Lam không cố ý nhìn lén, chỉ là hắn có chút chuyện tìm Hàn Lam Vũ, thấy cửa không đóng, hẳn tiến đến giờ tay định gõ cửa thông báo thì chứng kiến một màn này.
Hàn Lam Vũ đang say sưa hôn lên làn môi anh đào đỏ mọng của Đan Tâm, tư thế của bọn họ quả thực rất mờ ám.
Hàn Tử Lam ho khan vài tiếng rồi cặp mắt rũ xuống, đưa ngón trỏ gõ cửa.
Doãn Đan Tâm vốn bị hắn cưỡng hôn lần hai còn đang chưa hoàn hồn thì bị tiếng gõ cửa làm cho hồn lìa khỏi xác, xấu hổ muốn chui xuống đất ngay lập tức.
Còn Hàn Lam Vũ càng tỏ ra bình tĩnh, hản từ từ rời khỏi môi Đan Tâm nhưng vẫn ôm chặt cô trong lòng rồi quay đầu ra ngoài cửa lên tiếng: “Tử Lam, tìm anh có chuyện gì?”
“Mẹ nói ngày mai đưa Đan Tâm cùng về ăn cơm…
Bây giờ em xin phép về luôn”
Tử Lam tỏ ra thản nhiên trả lời.
“Được rồi, ngày mai anh sẽ đưa Đan Tâm về!”
Hàn Lam Vũ mỉm cười: “Em về cẩn thận!”
Hàn Tử Lam mỉm cười với anh trai rồi quay đầu đi ra, nụ cười liền biến mất chỉ còn vẻ ngoài khô khan đến khó tả.
Doãn Đan Tâm nhân lúc hắn không để ý liên đẩy người hắn ra đứng dậy sau đó chạy vào nhà tắm, nửa lời cũng không muốn nói với hắn nữa.
Thực ra Đan Tâm là vì gia đình hẳn mới phải nhẫn nhịn hắn đến như vậy, bọn họ chân thành đối đãi với cô, cô không thể vì chuyện hai người làm bọn họ đau lòng được.
Hàn Lam Vũ thở dài nhắm nghiền cặp mắt sâu thẳm như vũ trụ.
Đan Tâm tắm nửa tiếng đồng hồ mới chịu đi ra, Hàn Lam Vũ vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, Đan Tâm liền nép vào tường đi ra, cách hắn thật xa rôi nhảy lên giường, trùm chăn kín đầu.
Hàn Lam Vũ cũng muốn đi tắm, hẳn bước vào phòng tắm, tắm rửa xong đi ra, hắn tiến đến lật một bên chăn nằm xuống rồi vỗ tay hai cái, hệ thống đèn liền tắt.
Hai người trên cùng một cái giường nhưng cách xa vô tận, mỗi người một đầu giường.
Doãn Đan Tâm mấy ngày qua đều khó ngủ vì thiếu hơi hắn, hôm nay có hắn nằm bên cạnh, cô cũng không cảm thấy khó ngủ nữa, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Nửa đêm trời mưa sấm chớp vang trời, Doãn Đan Tâm vô thức cau mày, cô quay người nhắm tịt mắt đưa tay như tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng cũng sờ được thứ gì đó ấm áp, theo phản xạ mà lăn vào người hắn rồi ho lụ khụ vài cái nhưng vẫn không chịu tỉnh.
Hàn Lam Vũ bị cô đánh thức, hắn mới nhận ra cô vẫn chưa uống thuốc cảm, tuy không nặng nhưng nếu không uống thuốc mà duy trì như vậy sẽ không tốt.
Hàn Lam Vũ cũng không nghĩ tới mâu thuẫn giữa hai người, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng mà đi ngủ, Đan Tâm rõ ràng đã ngủ ngon hơn.
Sáng ngày hôm sau Đan Tâm vân phải mang theo vệ sĩ đi học, cô gần như phải cầu xin Hàn Lam Vũ, ít ra cũng để vệ sĩ ở ngoài lớp, cô thực sự sắp không chịu nổi ánh mắt của người khác nhìn mình rồi.
Doãn Đan Tâm chắp tay trước ngực nhìn Hàn Lam Vũ đang điềm nhiên ăn sáng, cô nài nỉ: “Hàn Lam Vũ, chú làm ơn đi mà, chú muốn tôi phải bỏ học thật sao? Mọi người sẽ nghĩ tôi thể nào? Phô trương thanh thế à?”
“Thực ra với thân phận của em nếu lộ ra ngoài rất có thể trở thành mục tiêu bắt cóc tống tiền đó chứ!”
Hàn Lam Vũ trả lời chẳng liên quan.
Doãn Đan Tâm có chút tức giận: “Không phải nhờ ơn của chú sao?”
Hàn Lam Vũ lại giả vờ như không nghe thấy, không quan tâm đến cô.
Doãn Đan Tâm đến nước này đành phải thỏa hiệp: “Rốt cuộc chú muốn thế nào, tôi đều chấp nhận, chỉ cần chú ra lệnh cho bọn họ đừng làm phiền tôi nữa!”
Hàn Lam Vũ dừng đũa quay sang nhìn cô: “Được thôi, nếu em làm được hai việc.
Một là không được cho ai biết quan hệ thực sự của chúng ta, hai là em không được có dính dáng đến bất kỳ người đàn ông nào khác, từ nay về sau phải hoàn toàn nghe lời tôi, không được cứng đầu, không được cãi lời tôi nữa!”
“Hàn Lam Vũ, chú bảo chỉ hai việc sao lại mọc ra nhiều chuyện như thế? Cứ theo ý của chú, làm hai việc đầu tiên, những chuyện khác chú đừng hòng, tôi đi học đây!”
Doãn Đan Tâm vội cầm lấy cặp muốn chạy đi mà không nhận thấy sự bất thường trong yêu cầu của hắn, nhưng cô cũng đâu có dễ chạy thoát, vệ sĩ của hắn đã giữ cô ở trước cửa.
Doãn Đan Tâm bất lực quay người lại, Hàn Lam Vũ đã đi tới: “Tôi đưa em đi học!”
Hàn Thanh Triết tuy đã tin tưởng hắn, không để vệ sĩ theo dõi hắn nữa nhưng hắn vẫn nên thận trọng, đề phòng người khác nằm được sơ hở.