Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 238: Ngươi thật độc ác (2)



Diêm Hành cau mày hỏi: " Chuyện gì mà phải hoảng hốt vậy?"

Binh lính thở dốc nói: " Đánh ~~ đánh nhau rồi."

" Cái gì mà đánh nhau?"

" Diêm ~~ Diêm Minh tướng quân và công tử Mã Siêu đánh nhau. Không ngờ là ~~ bị giết rồi! Vẫn ~~ còn có mấy người huynh đệ cũng cùng bị giết nữa ~~ "

" Cái gì!?" Diêm Hành thất kinh, khó lòng tin nổi mà nói: " Nhị đệ bị Mã Siêu giết?"

" Dạ ~~ đúng vậy" Quân lính nói tiếp: " Tướng quân mau đến xem một chút đi."

" Một đám toi cơm, ngay cả một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch mà cũng không đối phó được!" Diêm Hành mắng một câu, quay đầu lại nói với Lý Nho: " Để tiên sinh chê cười rồi. Xin tiên sinh chờ một chút, Bản tướng quân đi liền về ngay!"

Lý Nho dè dặt nói: " Tướng quân xin cứ tự nhiên."

Diêm Hành tùy tiện chắp tay chào Lý Nho xong vội quay người rời đi. Dõi mắt nhìn theo dáng người cao lớn của Diêm Hành đang đi xa, trên mặt Lý Nho đột nhiên thoáng qua một vẻ vui mừng. Con Mã Đằng là Mã Siêu giết em của Diêm Hành là Diêm Minh. Liệu Diêm Hành có thể tha cho Mã Siêu được không? Nếu Diêm Hành giết Mã Siêu thì Mã Đằng làm sao tha nổi cho Diêm Hành?

Xem ra trong quân Lương Châu sẽ nhanh chóng nổi lên một hồi gió tanh mưa máu rồi, công việc so với dự định còn thuận lợi hơn nhiều, chẳng phải là có trời giúp sao?

...

Phía đông thành Lũng Huyện, phủ Tả Tư Mã.

Lúc em Diêm Hành là Diêm Minh dẫn hơn mười tên thân binh đi tới phủ Tả Tư Mã thì cũng đúng dịp Mã Đằng phu nhân bế Mã Thiết còn quấn tã về nhà thăm bố mẹ đẻ. Trong phủ chỉ có Mã Siêu, Mã Ân, Mã Hưu và hai tên gia đinh Mã Phúc, Mã Thọ trông nhà.

Tính tình Diêm Minh hay làm chuyện bạo ngược, bình thường ỷ vào quyền thế của Diêm Hành ở trong thành Lũng Huyện đánh con trai làm nhục con gái, không chuyện ác nào không làm. Thường dân trăm họ đều phải tránh xa ba trượng. Mã Phúc, Mã Thọ đứng ngăn ở cổng lớn mới hỏi hai câu, liền bị Diêm Minh chém lăn xuống mặt đất. Đang muốn tiến lên đạp cửa thì lại thấy cửa mở ra đánh rầm một tiếng.

Mã Siêu cầm ngân thương trong tay từ trong cửa ngang nhiên bước ra. Chỉ thấy trước cửa có ba bốn mươi tên lính vây quanh, còn hai tên gia đinh Mã Phúc, Mã Thọ đã nằm co quắp trong vũng máu thì không khỏi giận dữ cầm ngân thương chỉ về phía trước, quát to: " Hừ. Các ngươi là ai? Vì sao giết gia đinh nhà ta?"

Mã Siêu mặc dù năm ấy mới có mười hai tuổi nhưng cũng đã thân cao bảy thước, bình thường mà mặt đã như dát ngọc, cực kỳ anh tuấn bất phàm. Người nào không biết vẫn tưởng hắn đã là nam tử trưởng thành.

Diêm Minh nghênh ngang đi lên phía trước đến cổng phủ Tả Tư Mã ôm quyền cao giọng nói: " Bản tướng quân vâng lệnh Thứ Sử Lương Châu đại nhân Cảnh Bỉ đến đây hộ tống gia quyến tướng quân Mã Đằng đển ở tạm trong phủ Thứ Sử. Xin công tử mau dẫn gia quyến trong phủ ra sớm rồi lên đường để tránh nhỡ thời gian."

" Đi đến phủ Thứ Sử ở tạm?" Mã Siêu cau mày nói: " Không cần như vậy."

Diêm Minh nói: " Bản tướng quân đang thực thi chức trách. Sao có thể tuân theo sự lựa chọn của công tử?"

Mã Siêu nói: " Nếu là ta không đáp ứng thì sao?"

" Hừ?"

Diêm Minh tức giận hừ một tiếng, đôi mắt đã lộ ra vẻ hung ác nhìn chằm chằm Mã Siêu như lang sói. Nhưng mà Mã Siêu lại không sợ hãi, dáng vẻ càng lúc dường như toát ra một tia coi thường ngạo nghễ. Diêm Minh đột nhiên giận dữ bước nhanh lên phía trước đưa tay phải định giật cây ngân thương trong tay Mã Siêu. Mã Siêu tuy là con nhà danh tướng, nhưng cuối cùng chỉ có mười hai tuổi. Diêm Minh tự phụ vũ dũng nên không thèm để vào mắt đứa trẻ hỉ mũi chưa sạch.

Nhưng Diêm Minh nhanh chóng trả giá vì đã khinh thường địch thủ của mình.

Nếu nói không đúng sự thật thì cây ngân thương trong tay Mã Siêu chỉ khẽ rung lên là sức lực mạnh mẽ của Diêm Minh đã rơi vào khoảng không. Đến khi Diêm Minh ý thức được có điều gì đó không ổn thì ngân thương của Mã Siêu đã mang theo tiếng xé gió chói tai quét ngang quay trở lại nặng nề nện lên lưng Diêm Minh. Diêm Minh gắng gượng không nổi nên trượt trượt lao về phía trước mấy bước suýt nữa va phải thềm đá phủ Tư Mã.

Mã siêu cười nói: " Ngươi chỉ có thân thủ như vậy mà cũng dám cùng thiếu gia bàn luận? Hãy về tập luyện thêm mười năm nữa đi."

Diêm Minh thẹn quá hóa giận, xoạt xoạt rút yêu đao ra nhằm phía Mã Siêu vọt tới mạnh mẽ quát to: " Ta giết ngươi!"

Mã Siêu giơ ngang cây ngân thương trong tay cao giọng nói: " Thì cứ lại đây"

Diêm Minh tiến lên trước hai bước, yêu đao trong tay giơ lên cao vận sức ngàn cân nhằm đầu Mã Siêu hung hăng bổ xuống. Mã Siêu hừ một tiếng, thân hình dong dỏng đột nhiên nhoáng lên khác thường. Diêm Minh dưới tình thế tự mãn đã bổ hụt một đao. Chỉ nghe một tiếng giòn tan vang lên, yêu đao của Diêm Minh đã nặng nề chém xuống thềm đá cứng rắn.

Trong khi những đốm lửa bắn văng khắp nơi, Diêm Minh thấy không ổn muốn thu hồi yêu đao thì đã không còn kịp rồi. Ngân thương của Mã Siêu đã xé gió đâm đến. Diêm Minh trơ mắt đứng nhìn luồng hàn quang ở trước mắt đang nhanh chóng tới gần đâm thẳng vào cổ họng mình. Nhưng bởi vì khí lực đã dùng hết vào nhát chém nên không còn khả năng né tránh.

" Sa!"

Ngân thương trong tay Mã Siêu đột nhiên ngừng lại, Diêm Minh hoảng sợ phát hiện mũi thương sắc bén đã dán sát vào cổ họng mình. Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được rõ ràng cơn lạnh do nỗi sợ hãi từ mũi nhọn của ngân thương truyền đến. Mười mấy tên quân lính Lương Châu đứng ngoài cửa vội vàng hô hoán ầm ĩ.

Diêm Minh mặt mày xám ngoét, nhưng dù sao hắn cũng chinh chiến lâu năm, coi như là người chết dưới tay cũng đã chất đống. Đúng lúc sinh tử tồn vong thì trong đầu đột nhiên như có tia sáng chợt lóe giả bộ ngây người nhìn về phía sau Mã Siêu, trong miệng lại thốt ra một tiếng kinh dị như thể phát hiện ra điều gì không khỏi làm người ta khiếp sợ. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

" Gì vậy?"

" Hả?"

Mã Siêu dù sao tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm chiến trận còn xa mới bằng được kẻ già đời như Diêm Minh. Lúc ấy liền không chút suy nghĩ quay đầu nhìn về phía sau. Thừa dịp tích tắc thời gian đó, Diêm Minh đột nhiên đẩy ngân thương của Mã Siêu ra sau đó dang rộng hai tay vọt mạnh lên từ phía sau lưng ôm lấy cổ Mã Siêu. Đến khi Mã Siêu phục hồi lại tinh thần thì hai tay hai chân đã bị Diêm Minh ôm lấy chặt cứng không sao giãy ra được.

Mã Siêu mặc dù thương pháp xuất chúng, thân pháp cũng cực kì linh hoạt. Nhưng cuối cùng do tuổi nhỏ, thân thể còn chưa trưởng thành, về mặt sức lực thì vẫn kém Diêm Minh một bậc. Lúc này lại bị Diêm

Minh giữ chặt lấy hai tay hai chân nên trong lúc nhất thời đúng là khó có thể thoát khỏi. Diêm Minh giữ lấy Mã Siêu thật chắc quay đầu lại quát to: " Diêm Lâm, còn lo lắng gì nữa, mau giết hắn!"

Tên thân binh gọi là Diêm Lâm do dự nói: " Bẩm Nhị gia, đại gia chỉ sai chúng ta đi bảo vệ gia quyến Tả Tư Mã cũng không hề nói muốn giết người, làm như vậy sợ là không ổn đó?"

" Con mẹ nó, ta bảo ngươi giết thì cứ giết, nói nhiều lời như vậy làm gì?" Diêm Minh quát to: " Xảy ra chuyện gì đã có ta chịu trách nhiệm, ngươi sợ cái gì?"

" Nhưng hắn còn là một hài tử ~~ "

" Ra tay!"

" Tuân lệnh."

Diêm Lâm cắn răng tiến lên trước hai bước, thanh thiết thương trong tay rung lên nhằm bụng Mã Siêu đâm tới. Mã Siêu trợn ngược mắt như muốn vỡ ra, nhưng trên người bị khối thịt nặng một trăm mười cân của Diêm Minh quấn chặt lấy nên không cách nào né tránh được. Mắt thấy thiết thương của Diêm Lâm như con rắn độc đâm đến, Mã Siêu khó khăn lắm mới uốn lưng, nhưng vẫn bị thiết thương của Diêm Lâm đâm xuyên qua sườn trái.

Bị mũi thương sắc bén này xuyên vào trong cơ thể, ngược lại cơn đau thấu xương đã khơi dậy thú tính của Mã Siêu. Đôi mắt đen láy vốn trong suốt thoáng chốc đỏ ngầu, gương mặt tuấn tú cũng trở nên hung tợn cực độ. Mã Siêu nghiêng đầu lé mắt lạnh lùng nhìn qua Diêm Lâm trước mặt. Khó khăn lắm hắn mới có thể miễn cưỡng hoạt động cổ tay cầm chắc đầu thanh thiết thương.

" Hả ~ "

Diêm Lâm dùng sức rút thương, nhưng thanh thương sắt giống như bị tảng đá nặng đè lên vẫn không hề nhúc nhích.

Diêm Minh vẫn ôm chặt lấy Mã Siêu tiếp tục hô lớn: " Bọn ngu ngốc các ngươi vẫn còn lo lắng gì nữa, mau đến đâm chết tên tiểu tử này cho ta!"

Tiếng hô như sấm vang lên ngay sát bên tai Mã Siêu. Trong khoảnh khắc trong mắt Mã Siêu thoáng qua vẻ hung tợn, hắn cầm thật chặc thanh thiết thương trong tay đột nhiên dùng sức kéo vào. Mũi thương đã đâm vào người Mã Siêu trong khoảnh khắc lại tiến thêm hơn một thước.

" Phốc ~ "

" Ách ~ "

Một dòng máu tươi từ sườn trái của Mã Siêu chảy ra, nhưng Diêm Minh cũng phát ra một tiếng hét thảm. Thanh thiết thương mới vừa xuyên qua sườn trái Mã Siêu, mũi thương sắc bén đã sớm xuyên thủng sườn trái Mã Siêu sau đó lại hung ác đâm thẳng vào ngực trái của Diêm Minh xuyên thấu qua tim. Diêm Minh hừ một tiếng, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên hoàn toàn đờ đẫn.

" A?"

Diêm Lâm dường như biết được điều gì đó, hai tay đột nhiên buông thiết thương ra mà kinh hoàng lui lại.

Hai tay Diêm Minh đang quắp chặt Mã Siêu uể oải buông thõng xuống.

Mã Siêu dùng sức giật mạnh thiết thương về phía trước. Mũi thương dính sát thân thể hai người vào nhau đột nhiên rút ra khỏi người Diêm Minh. Mười mấy tên quân lính Tây Lương hoảng sợ phát hiện trên ngực trái của Diêm Minh đã có một lỗ thủng đẫm máu. Máu tươi đang phun ra như suối từ đó.

" Phì."

Mã Siêu đẩy thi thể Diêm Minh ra rồi chậm rãi quay đầu lại trông hệt như một con dã thú bị thương. Từ trong mắt toát ra ánh mắt điên cuồng hung bạo nhìn chằm chằm mười mấy tên quân lính Tây Lương trước mặt. Sau đó bắt đầu đi những bước dài, cứ một bước tiến về phía trước lại có những giọt máu đỏ tươi từ thanh thiết thương chậm rãi nhỏ xuống. Mỗi lần Mã Siêu tiến lên trước một bước thì trên mặt đất để lại những giọt máu đỏ, còn cả người đã nhuộm đỏ máu rồi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv