Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 237: Ngươi thật độc ác (1)



Lũng Huyền, đại doanh quân Lương Châu.

Bàng Đức đi nhanh vào đại trướng của Mã Đằng ôm quyền nói: " Mạt tướng tham kiến tướng quân."

" Lệnh Minh, ngươi đã đến rồi?" Mã Đằng chỉ tay nói: " Xin mời ngồi."

Bàng Đức lại bàn ngồi vào chỗ của mình đối diện Mã Đằng rồi hỏi: " Chẳng hay tướng quân cho gọi mạt tướng đến đây gấp là có chuyện gì quan trọng?"

Mã Đằng bùi ngùi thở dài một tiếng rồi hỏi: " Lệnh Minh, ngươi theo Bổn tướng quân đã bao năm rồi?" Bàng Đức nói: " Mạt tướng mười bảy nhập ngũ, là thân binh dưới tướng tướng quân. Đến nay là sáu năm tám tháng rồi."

Mã Đằng hỏi: " Bản tướng quân đối đãi ngươi như thế nào?"

Bàng Đức nói: " Tướng quân có ơn với tôi như cha mẹ, nếu không được tướng quân nâng đỡ thì tôi đâu có ngày hôm nay?"

" Tốt lắm." Mã Đằng nghiêm nghị nói: " Lệnh Minh ngươi lời nói thật cho Bản tướng quân, gần đây trong doanh có nghe được lời đồn đại nào không?"

Bàng Đức liền biến sắc mặt, do dự nói: " Cái này ~~ "

Mã Đằng trầm giọng nói: " Nói mau!"

Bàng Đức cúi đầu, đáp: " Trong doanh có nhiều lời đồn đại, nói tướng quân vong ân phụ nghĩa, cố ý phản bội Cảnh đại nhân, để nghênh đón Mã Dược vào làm chủ Lương Châu."

" Bình!"

" Bản tướng quân xuất thân bần hàn, nhưng sau này cũng là rường cột trung thành, cũng biết lễ nghi trung hiếu, làm sao lại là đồ vong ân phụ nghĩa?" Mã Đằng nện một chưởng nặng nề lên bàn mà cả giận nói: " Mã Dược được triều đình chiếu phong làm Thứ Sử Lương Châu, đó là sự thật. Bản tướng quân là chú của Mã Dược, đó cũng là sự thật. Chẳng lẽ Bản tướng quân còn có thể điên đảo đổi trắng thay đen, phải trái lẫn lộn được sao? Hơn nữa đáng hận là há có thể vì vậy mà vu cáo Bản tướng quân có bụng phản bội Cảnh đại nhân!?" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Bàng Đức nói: " Dạ, tướng quân trung nghĩa thì mọi người đều biết. Như vậy thì trong lòng Cảnh đại nhân cũng hiểu rõ, việc gì tướng quân phải để ý tới những chuyện ngồi lê đôi mách như vậy chứ."

Mã Đằng bực tức nói: " Không biết là ai cho âm thầm nói nhăng nói cuội? Nếu để Bản tướng quân biết được, nhất định phải đưa băm thây vạn đoạn!"

Bàng Đức khuyên nhủ: " Thường nghe người ta nói: cây ngay không sợ chết đứng, tướng quân là người chính trực thì đâu sợ bóng mình bị xiên xẹo. Như vậy lời đồn cũng chỉ ngày một ngày hai là lại khắc biến mất thôi."

" Lời tuy như thế, nhưng Bản tướng quân vẫn có chút không yên lòng." Mã Đằng nói với Bàng Đức: " Lệnh Minh, ngươi lập tức điểm một trăm tinh binh đi suốt đêm vào thành bảo vệ phủ Tư Mã. Nếu chưa có quân lệnh của Bản tướng quân thì không cho bất luận kẻ nào tới gần phủ Tư Mã trong vòng mười bước, kẻ nào trái lệnh ~~ chém!"

Bàng Đức nói dõng dạc: " Mạt tướng tuân lệnh."

Nói dứt lời thì Bàng Đức đứng lên, điểm một trăm tinh binh đi suốt đêm vào thành. Lúc này Mã Đằng mới yên lòng.

...

Lũng Huyền, phủ Thứ Sử Lương Châu.

Cảnh Bỉ lo lắng đi đi lại lại ở trong đại sảnh. Gần đây đầu đường cuối chợ đều có lời đồn đại quá đáng. Tất cả đều nói Mã Đằng có bụng nghênh đón Mã Dược vào làm chủ Lương Châu! Cảnh Bỉ biết rõ Mã Đằng là người trung nghĩa, vốn là đánh chết cũng không tin. Nhưng mà rốt cuộc vẫn không tránh được những lời đồn đại ảnh hưởng khiến trong lòng dần sinh nghi ngờ.

Dù sao Mã Dược, Mã Đằng cũng là cùng họ, đều là hậu bối của danh tướng Mã Viện. Mà nói đến ngôi thứ thì Mã Đằng còn là vai vế chú của Mã Dược! Một khi Mã Dược thật sự dẫn quân tới tấn công, ai có thể đảm bảo Mã Đằng không sinh dị tâm? Mã Đằng chính là Đại tướng trong quân Lương Châu, rất có uy tín trong lòng các tướng sĩ. Một khi Mã Đằng đầu hàng Mã Dược thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

Cảnh Bỉ lo đứng lo ngồi cuối cùng thấy không yên lòng, liền phái một đội nhân mã đến bảo vệ cho Tư Mã phủ của Mã Đằng. Nói là để bảo vệ gia quyến của Mã Đằng không bị đám người rỗi việc quấy rầy, kỳ thật là giữ cả nhà Mã Đằng làm con tin để cho Mã Đằng luôn phải dè chừng mà không dám coi thường manh động.

Người ngựa phái đi chưa được bao lâu thì Thái Thú Hán Dương Phó Tiếp đã vội vã đi tới phủ Thứ Sử ra mắt Cảnh Bỉ.

Thấy thế, Phó Tiếp cũng không khách sáo, mở miệng nói ngay: " Đại nhân, làm sao ngài có thể phái binh vây chặt phủ Tư Mã của Mã Đằng?"

Cảnh Bỉ cười cười lúng túng đành nói nước đôi: " Bản tướng quân đây là lo lắng có kẻ do tin vào lời đồn mà gây bất lợi cho người nhà của tướng quân Mã Đằng, cho nên mới phái một đội nhân mã bảo vệ cho phủ Tư Mã của tướng quân Mã Đằng. Chẳng lẽ Bản quan làm như vậy có gì không ổn sao?"

" Ai dà" Phó Tiếp kích động nói: " Vốn ý của Đại nhân đương nhiên là tốt, nhưng chắc gì Mã Đằng đã hiểu ra được."

Cảnh Bỉ nói: " Cho dù có biết bụng dạ Mã Đằng hay không thì Bản tướng quân vẫn phải tự chuẩn bị mọi chuyện cho tốt."

Phó Tiếp nói: " Đại nhân nghĩ lại đi, nếu như Mã Đằng thật bụng nghênh đón Mã Dược thì e là nói năng phải dè chừng. Làm sao mà còn có thể trước mặt người này người nọ nói về quan hệ họ hàng của mình với Mã Dược? Mã Đằng là quân tử ngời ngời, có gì thì nói đó. Hắn là muốn đại nhân hiểu rõ bụng dạ hắn."

" Không cần nhiều lời." Cảnh Bỉ trầm giọng nói: " Việc cứ quyết như vậy đi."

" Chà ~ "

Phó Tiếp thở dài một tiếng, yên lặng cúi đầu xuống trong lòng thầm nghĩ, đại nhân ơi đại nhân, ngươi làm như vậy chỉ có thể gây ra tác dụng ngược lại. Mã Đằng thật sự bị ép phải đi làm thuộc hạ Mã Dược. Nhưng cuối cùng Phó Tiếp cũng không nói ra những lời này, bởi vì hắn biết cho dù có nói ra thì Cảnh Bỉ cũng sẽ không nghe, uổng công mà chẳng vui vẻ gì.

...

Phía tây thành Lũng Huyện, trong phủ Trung Quân Tư Mã.

Lý Nho mỉm cười nói: " Diêm Hành Tướng quân, đã lâu không gặp rồi?"

Đứng ở trước mặt Lý Nho chính là một người ngang tàng, thân cao bảy thước, mặt to tai dài, hai cánh tay như có lực ngàn cân. Người này là dũng sĩ Tây Lương nổi danh họ Diêm tên Hành, tên tự là Ngạn Minh, là thuộc hạ của Cảnh Bỉ được giao cho làm Trung Quân Tư Mã. Có thể nói là mãnh tướng trong quân Tây Lương, chỉ sau có Mã Đằng.

" Nhờ phúc của tiên sinh" Diêm Hành ôm quyền đáp lễ, lạnh nhạt nói: " Bản tướng quân vẫn luôn mạnh khỏe."

" Cụ thân sinh có khỏe không?"

" Cụ thân sinh thân thể tráng kiện, rất tốt."

Nói được vài câu, Lý Nho thấy tả hữu không có người nào, liền lấy từ trong tay áo ra một gói lễ vật bọc trong vải đỏ đưa cho Diêm Hành. Diêm Hành đưa tay tiếp nhận, cầm lấy thì chỉ cảm thấy nặng vô cùng bèn hơi mở một góc vải đỏ. Liếc mắt nhìn qua không ngờ bên trong lại là hai đĩnh vàng đỏ au, ít ra cũng đến hai trăm lượng.

Lý Nho vuốt râu mỉm cười nói: " Chỉ là bạc lẻ không đáng lưu tâm. Xin tướng quân chớ chê cười."

" Ừ?"

Trong mắt Diêm Hành thoáng chốc xẹt qua một vẻ tham lam, đem hai đĩnh vàng cất kỹ vào bên trong giáp ngực rồi hạ giọng hỏi: " Tiên sinh có chuyện gì xin nói thẳng, có chuyện gì cần tại hạ ra sức? Chỉ cần tại hạ có thể làm được thì tất nhiên làm theo."

Lý Nho khẽ mỉm cười, trong mắt thoáng qua một luồng sát khí không dễ phát hiện rồi chậm rãi nói: " Nghe nói gần đây giữa Cảnh đại nhân và tướng quân Mã Đằng vừa mới có việc bất hòa?"

Diêm Hành hỏi: " Tiên sinh nghe ai nói vậy?"

Lý Nho nói: " Việc này trong thành Lũng Huyện cũng đã truyền khắp nơi. Tại hạ còn nghe nói Cảnh đại nhân chuẩn bị đưa gia quyến Mã Đằng tướng quân vào trong phủ Thứ Sử ở tạm, liệu có thể có chuyện này?"

Diêm Hành nói: " Đích thật có chuyện lạ này"

Lý Nho nói: " Chúa công của ta rất yêu thích tướng quân Mã Đằng, nói vậy thì trong lòng tướng quân cũng đã biết rõ?"

Diêm Hành nói: " Có biết loáng thoáng. Thường nghe thấy Tướng quân Đổng Trác mấy lần định chiêu mộ Tướng quân Mã Đằng. Chỉ tiếc tướng quân Mã Đằng lòng trung ngời ngời không chịu phản bội Cảnh đại nhân."

" Nhưng mà hiện tại sự việc lại có cơ biến chuyển." Lý Nho thấp giọng nói: " Tại hạ mới nhận được tin tức, trong phủ Tả Tư Mã có giấu thư từ qua lại giữa Mã Đằng và Mã Dược. Mong rằng tướng quân có thể lục soát lấy từ trong phủ Tả Tư Mã những mật thư này rồi giao cho tại hạ. Có những thư này thì Mã Đằng phải biết điều một chút mà nghe lệnh chúa công của ta, hắc hắc."

" Hả?" Diêm Hành chậm rãi nói: " Chẳng lẽ Mã Đằng và Mã Dược tư thông với nhau. Thật là chuyện lạ?"

Lý Nho gian xảo cười nói: " Mặc kệ chuyện lạ có thật hay không thì đó đều là chuyện tốt cho tướng quân lẫn chúa công của ta, chính là việc nhất cử lưỡng tiện, hà cớ gì mà không làm?"

" Tiên sinh nói vậy sai rồi." Diêm Hành không đồng tình mà phản bác: " Mã Đằng nếu về làm thuộc hạ dưới trướng của tướng quân Đổng Trác thì đương nhiên là chuyện tốt cho tiên sinh. Nhưng việc đó cùng Bản tướng quân có quan hệ gì đâu? Tại sao lại nói đến nhất cử lưỡng tiện?"

Lý Nho mỉm cười nói: " Tướng quân không nên lừa mình dối người nữa."

Diêm Hành biến sắc mặt nói: " Hà cớ gì ngài lại nói những lời đó?"

Lý Nho nghiêm sắc mặt, nghiêm nghị nói: " Tướng quân cũng hiểu người, hẳn là biết thanh danh của Mã Đằng ở trong quân Lương Châu. Tướng quân tuy là Trung Quân Tư Mã, nhưng các tướng sĩ thực sự chỉ khâm phục Tả tư mã Mã Đằng! Chỉ cần Mã Đằng một ngày chưa rời khỏi quân Lương Châu, tướng quân sẽ một ngày không nắm được chức Đại tướng của quân Lương Châu trong tay. Tại hạ nói như vậy, ngài thấy có đúng không?"

Diêm Hành lại biến sắc mặt lần nữa. Hắn tự nhiên hiểu được ý mà Lý Nho không nói ra. Đây không phải là thật sự bảo hắn đến phủ Tả Tư Mã của Mã Đằng lục soát tìm kiếm thư từ qua lại gì hết. Rõ ràng là ngụy tạo thư để hãm hại Mã Đằng, từ mà ép Mã Đằng phải bỏ đi. Diêm Hành đang do dự bất quyết thì chợt có binh lính vội vã chạy đến thở không ra hơi nói: " Tướng quân, không ~ không tốt rồi ~~ "


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv