Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 162: Liên hoàn chiến xa (1)



Quận Ngư Dương, thành An Nhạc.

Từ khi Lưu Ngu và Mã Dược giao chiến, Công Tôn Toản liền cùng Mã Dược âm thầm liên minh chỉ huy bốn ngàn tinh binh tây tiến đến Ngư Dương, đóng quân ở An Nhạc. Bề ngoài thì nói là tiễu trừ tàn dư giặc cướp, kỳ thật là chỉ muốn đứng xem đám cháy để tùy cơ mà hành động. Nếu như Mã Dược binh bại thì chỉ khoanh tay đứng nhìn, nếu như Mã Dược chiến thắng lại thừa dịp giáp công Lưu Ngu làm ngư ông hưởng lợi.

Công Tôn Toản nhẹ cau mày nhìn chằm chằm tấm bản đồ da dê trên bàn hỏi Quan Tĩnh: " Sĩ Khởi, đại quân Lưu Ngu đã tới nơi nào?"

Quan Tĩnh nói: " Đã tới Bá Thượng."

" Đã vào tới Bá Thượng?" Công Tôn Toản gật đầu, nói nho nhỏ: " Nói như vậy thì nhất định họ Mã và họ Lưu ở U Châu sẽ đánh một trận sẽ bắt đầu nhanh thôi. "

Quan Tĩnh nói: " Theo tính toán thời gian thì lúc này hẳn là đã khai chiến. "

"Báo ~~ "

Quan Tĩnh nói chưa dứt lời thì chợt có thân binh tay nâng một phong thư vội vàng chạy vào đại doanh, quỳ xuống đất bẩm báo: " Đại nhân, Hộ Ô Hoàn Giáo úy (thánh chỉ còn chưa tới U Châu nên Mã Dược vẫn là Hộ Ô Hoàn Giáo úy, mà không phải là Trung Lang tướng) Mã Dược sai người đưa tin cấp báo."

" Mã Dược cấp báo?" Công Tôn Toản vung tay lên, trầm giọng nói: " Trình lên đây."

Công Tôn Việt sải bước lên trước, nhận thư từ trong tay thân binh đệ trình cho Công Tôn Toản. Công Tôn Toản mở thư ra đọc vội, đôi chân mày thoáng chốc cau chặt.

Quan Tĩnh nói: " Đại nhân, trong thư nói chuyện gì?"

Công Tôn Toản đưa thư cho Quan Tĩnh, trầm giọng nói: " Mã Dược yêu cầu quân ta lập tức tây tiến Bá Thượng để cùng giáp công Lưu Ngu! Để đền ơn, sau khi chuyện thành hắn sẽ thượng tấu lên thiên tử xin cho Bản quan làm U Châu mục."

Điền Giai cau mày nói: " Đại nhân, ta quân mặc dù đã cùng Mã Dược liên minh, nhưng Lưu Ngu thế lớn nên không thể tùy tiện khai chiến. Nếu như tùy tiện khai chiến, một khi cuối cùng chiến bại thì e là sẽ gặp họa."

Quan Tĩnh xem thư xong tiện tay đưa cho Điền Giai, tay kia vuốt ve chòm râu trầm ngâm suy tư một lúc rồi chầm chậm nói: " Lúc này thật là không nên ra mặt khai chiến với Lưu Ngu. Nhưng quân ta dù sao cũng đã bí mật liên minh với Mã Dược. Nếu như không có chút hành động nào thì cả lí lẫn tình đều không giải thích được?"

"Báo ~~" Lúc Công Tôn Toản đang do dự chưa quyết chợt có tin sứ của Phong Trần là Phó Địa chạy vội đi vào. Phó Địa quỳ xuống khản giọng nói: " Liêu Tây cấp báo. "

"Nói!"

" Thái Thú Liêu Đông Công Tôn Độ sai con thứ là Công Tôn Khang có con trưởng của Khâu Lực Cư là Đạp Đốn làm phó chỉ huy năm ngàn quân tiến đánh Liễu Thành. Ở Liễu Thành có bộ tướng của Mã Dược là Chu Thương chỉ huy năm trăm tinh binh đóng. Nghiêm Cương đại nhân xin lệnh đại nhân có nên phái binh cứu viện hay không?"

Công Tôn Toản không chút nghĩ ngợi trả lời thẳng: " Truyền lệnh Nghiêm Cương, không được coi thường manh động."

"Tuân mệnh!"

"Chậm đã!"

Tín sứ vừa vâng dạ xong đang muốn xoay người rời đi, lại bị Trường sử Quan Tĩnh ngăn cản.

Quan Tĩnh ngăn trở tín sứ rồi quay lại nói với Công Tôn Toản: " Đại nhân, đây chính là một cơ hội. Nếu như để Nghiêm Cương đại nhân xuất binh cứu viện Liễu Thành, vừa không phải khai chiến với Lưu Ngu, vừa thực hiện nghĩa vụ liên minh của chúng ta. Như vậy liền có thể cho Mã Dược một giao tình, thật là nhất cử lưỡng tiện?"

"À ~~" Vẻ mặt Công Tôn Toản chợt biến thành vui vẻ nói: " Theo lời của Sĩ Khởi, truyền lệnh Nghiêm Cương phái binh cứu viện Liễu Thành."

"Tuân mệnh."

Tín sứ đáp lời rồi lĩnh mệnh đi.

...

Thảo nguyên Bá Thượng. Trong bóng đêm.

Một bông tuyết từ không trung phất phơ rơi xuống rồi đậu trên chóp mũi Mã Dược. Chỉ thoáng chốc đã hóa thành một giọt nước đá, cảm giác lạnh cóng truyền từ cánh mũi thoáng chốc làm Mã Dược đang mơ màng đến gần chết lặng sực tỉnh. Trong bóng đêm bao la phía trước không khỏi mơ hồ có tiếng huyên náo ầm ĩ vọng từ không trung xuống.

Một đốm lửa nho nhỏ từ trong bóng đêm vô tận chợt xuất hiện đầy quỷ mị. Trong phút chốc càng nhiều ngọn đuốc xuất hiện dưới bầu trời đêm lóng lánh. Từ ánh lửa ban đầu làm trung tâm nhanh chóng lan theo hai phía. Chỉ trong chốc lát thời gian liền tạo thành một vệt lửa kéo dài vô tận dường như muốn chia đôi bầu trời cao u ám với thảo nguyên tuyết phủ lạnh giá.

Một trận đánh quyết định vận mệnh rốt cục sắp bắt đầu

Mã Dược nhẹ nhàng thở phào một cái, khóe miệng hằn lên sát khí đầy lạnh lùng.

Vệt lửa mờ mờ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng gần, rốt cục hóa thành vô số ngọn đuốc đang cháy bập bùng. Trong ánh lửa ngời ngời đạo quân đen sì sì như thác lũ tràn tới, mấy vạn bộ giáp sắt lạnh lẽo dưới ánh lửa chiếu rọi phản xạ hàn quang u ám. Thương kích như rừng nhô lên tựa như che khuất cả bầu trời cao ảm đạm.

Mã Dược thản nhiên giơ lên cao cánh tay phải, dưới bầu trời đêm u ám lập tức vang lên tiếng hô mạnh mẽ của Điển Vi: " Tướng quân có lệnh ~~ giơ đuốc ~~ "

Trong tiếng ken két chói tai, Cú Đột kéo căng trường cung hết cỡ. Sớm có quân sĩ gí cây đuốc vào đầu mũi tên. Cục giẻ tròn tẩm dầu trên đầu mũi tên trong khoảnh khắc cháy bùng lên, Cú Đột hơi nâng cao góc bắn. Mắt phải nheo lại đột nhiên mở ra đồng thời tay phải khẽ buông. Chỉ nghe ông một tiếng vang lên, mũi hỏa tiễn đang cháy đã bay vọt đi.

"Hưu ~ "

Hỏa tiển xé gió bay lên phát ra tiếng rít chói tai, trong nháy mắt liền lao ra xa mấy trăm bước rồi mới chúc đầu rơi xuống.

"Oanh ~~ "

Hỏa tiển cắm xuống đất, thảo nguyên tuyết phủ vốn mờ mờ tối đột nhiên bùng cháy. Hơn nữa, thế lửa còn lan ra chung quanh nhanh chóng tản đi khắp nơi. Chỉ trong chốc lát thời gian mọi chốn đều biến thành một biển lửa. Trong vòng chừng hơn mười bước, ngọn lửa bốc lên quay cuồng cuồn cuộn. Ánh lửa đỏ bừng dường như làm cả chiến trường được chiếu sáng như ban ngày.

Ánh mắt Lưu Ngu trầm xuống, lặng yên giơ cao cánh tay phải.

" Đại nhân có lệnh. Toàn quân dừng lại ~~ "

" Đại nhân có lệnh. Toàn quân dừng lại ~~ "

" Đại nhân có lệnh. Toàn quân dừng lại ~~ "

Hơn mười kỵ sĩ truyền lệnh binh đứng nghiêm phía sau nhanh chóng tản đi, tiếng hô mạnh mẽ thay nhau vang lên, liên tục không thôi. Đại quân vô tận đang ồn ào tiến lên phía trước bắt đầu chậm lại, cũng chậm rãi triển khai sang hai cánh. Từ xa nhìn lại, vô số ngọn đuốc đang cháy hừng hực từ phía đằng sau Lưu quân chậm rãi triển khai sang hai cánh. Tựa như hùng ưng ở dưới bầu trời đêm đang chậm rãi mở rộng đôi cánh vươn thẳng lên trời cao.

Đại quân khó khăn lắm mới kết trận xong. Cánh tay phải của Lưu Ngu vung lên phía trước, giọng nói tràn ngập sự tự tin lớn lao: " Cung thủ lên trước, đè bẹp khí thế ngông cuồng của Mã đồ phu."

Một tên truyền binh nhanh chóng giục ngựa ra cao giọng mạnh mẽ hô dài: " Đại nhân có lệnh, cung thủ xuất trận. Trọng bộ binh bảo vệ, đại nhân có lệnh "

Mệnh lệnh của Lưu Ngu nhanh chóng được truyền đạt đi, quân trận đang đứng yên bắt đầu nhanh chóng chuyển táo động. Ở giữa quân trận chỉnh tề mở ra lối để một đội trọng giáp bộ binh mặc thiết giáp hung dữ từ trong trận chạy vội ra. Trong tiếng hô khẩu lệnh nhịp nhàng chúng chậm rãi tiến gần biển lửa đang thiêu đốt đùng đùng phía trước.

"Thang ~ "

Trọng giáp bộ binh tiến lên cách biển lửa năm mươi bước mới cầm đại thuẫn trong tay nặng nề dựng trên mặt đất làm phát ra một tiếng nổ lớn gọn gàng rồi bắt đầu kết trận. Sau một khắc ba ngàn tên cung tiễn thủ từ trong trận của Lưu quân mãnh liệt chạy ra nối đuôi nhau tiến bước chỉnh tề nhanh chóng đến sau trọng giáp bộ binh bắt đầu nhóm trận.

" Cung thủ ~~ đốt lửa!"

Thủ lĩnh quân cung thủ ra lệnh một tiếng, ba ngàn tên cung tiễn thủ đưa đầu mũi tên đến cây đuốc trong tay đám trọng giáp bộ binh. Trong phút chốc ba ngàn mũi tên được đốt cháy đã giơ lên cao nhắm thẳng vào không trung.

...

"Thương ~~ "

Trong tiếng kim loại cọ sát vào nhau, Cao Thuận chậm rãi rút ra bội kiếm, giơ lên cao quá đầu. Ánh đuốc đỏ bừng chiếu vào mũi kiếm sắc bén phản xạ tia sáng chói mắt. Ánh mắt của hơn tám trăm tướng sĩ giữ trận thoáng chốc tập trung trên thanh kiếm của Cao Thuận. Trong phút chốc, Cao Thuận cầm thanh bội kiếm trong tay hung hăng vung lên phía trước.

"Tiến lên ~~ "

Cao Thuận ra lệnh một tiếng, hơn tám trăm tướng sĩ Hãm trận doanh nhất loạt bước nhanh mà đi tới tới cách biển lửa năm mươi bước chia thành hai hàng từng tốp trước sau. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

" Thuẫn cầm tay ~~ hạ thuẫn!"

Bốn trăm tên giữ thuẫn nặng nề đặt thuẫn trên mặt đất một lượt. Trong tiếng vang ầm thật lớn tạo thành một bức tường chắc chắn từ thuẫn vững vàng bảo vệ cho tám trăm tướng sĩ Hãn trận doanh.

"Cung thủ ~~ đốt lửa!"

Bốn trăm tên cung tiến thủ từ cây đuốc trong tay đám giữ thuẫn châm lửa lên đầu mũi tên, sau đó giơ cao nhắm thẳng vào không trung.

...

"Bắn tên!"

Hầu như cùng một lúc, Cao Thuận và tênTư mã chỉ huy quân đồng thời hung hăng hạ thanh bội kiếm đang giơ cao. Ngay lập tức những mũi hỏa tiễn đang cháy từ trong trận xé gió bay lên rồi ở trên không trung lần lượt đan chéo qua nhau. Trong tiếng rít chói tai nhằm phía quân trận đối phương hung hăng bắn cầu vồng đến.

Thấy hỏa tiễn trong trận quân địch bắn tới thưa thớt lạc, tướng sĩ Lưu quân ầm ầm cười to, ngay cả trên mặt Lưu Ngu cũng hiện lên nụ cười khinh thường. Thực lực đôi bên cách nhau thật là quá xa, chẳng lẽ Mã Dược cũng chỉ có mấy trăm tên cung tiễn thủ sao? Chỉ bằng chừng đó binh lực thì làm sao có thể ngăn cản ba vạn đại quân đang tấn công như Thái sơn áp đỉnh?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv