Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 161: Nấm mồ của ba vạn đại quân (3)



Cú Đột khuỵu hai đầu gối quì xuống, nện đầu mạnh xuống mặt đất lạnh giá đánh cộc một tiếng, có chút ngoài dự liệu của Mã Dược. Cú Đột tuy là thân phận nô lệ nhưng lại có thể nói lưu loát tiếng Hán.

Mã Dược lạnh nhạt nói: " Miễn lễ. Đứng lên đi."

Cú Đột đứng thẳng người lên, ngẩng cao đầu trong trướng.

Ánh mắt Mã Dược chợt lóe, lấy dao găm vớt từ trong nồi một miếng thịt dê béo lớn hất về phía Cú Đột nói: " Ăn đi!"

Cú Đột không nói cám ơn (người man di không hiểu lễ giáo) cũng không đáp lời, vung một tay lên trước đã nắm miếng thịt dê béo, không cần đợi cho nước nóng chảy xuống hết mà đưa thẳng vào miệng ngoạm một miếng lớn.

Cú Đột đang sung sướng ăn không đề phòng Mã Dược bất ngờ quát: " Cú Đột!"

" Có tiểu nhân!"

Cú Đột vội vàng nuốt miếng thịt dê xuống mà nhảy dựng lên.

Mã Dược trầm giọng nói: " Bản tướng phong cho ngươi thân phận quý tộc, thưởng nô lệ mười hộ, làm Bách phu trưởng. "

Tròng mắt Cú Đột lập tức sáng lên vẻ khác thường nghiêm trang đáp: " Tiểu nhân thề nhất định trung thành với tướng quân!"

...

Sắc trời xám xịt, quân Lưu Ngu đi tới Lộc Bắc Hiệu hạ trại.

Đại doanh trung quân, Lưu Ngu đang cùng Diêm Nhu bàn công chuyện, chợt có thám mã vào báo: " Đại nhân, tiền quân cấp báo."

Lưu Ngu cao giọng: "Nói."

" Trên bờ sông Dương Thủy phát hiện hai ngàn thi thể bỏ lại đều mặc quân phục của quân ta."

" Cái gì!?" Lưu Ngu thất kinh. Ánh mắt chuyển sang Diêm Nhu hỏi: " Tử Hòa, đã có tin tức của Lưu Bị?"

Diêm Nhu ánh mắt sa sầm, thấp giọng nói: " Chúa công, hai ngàn thi thể bỏ mặc chỉ sợ là đại quân của Lưu Bị."

"Cái tên Lưu Bị này!" Lưu Ngu cả giận nện xuống bàn nói: " Bản quan không phải đã cho người lệnh cho hắn không thể khinh địch mạo hiểm tiến quân, như thế nào lại dẫn quân đến Dương Thủy để rồi thất bại! Lưu Bị nếu về, bản quan nhất định chém đầu thị chúng, giữ nghiêm quân kỷ."

Diêm Nhu cau mày nói: " Coi như Lưu Bị chưa chết trong loạn quân, chỉ sợ cũng sẽ không về trong quân đại nhân nữa. Lưu Bị tuy bại, nhưng chưa chắc đã làm tổn thương nhuệ khí quân ta. Hôm nay không để ý chuyện Lưu Bị nữa. Việc chính sự quan trọng hơn, đại nhân cho đòi hạ quan đến đây gấp không phải nói có chuyện gấp cần thương lượng sao, không biết có chuyện gì vậy?"

"Ai nha ~~ Bản quan suýt nữa đã quên chính sự" Lưu Ngu vỗ trán nói: "Tử Hòa, vừa rồi thứ sử Ký Châu Hàn Phức đại nhân phái người chạy tám trăm dặm cấp báo, triều đình phái trung thường thị Tống Điển làm khâm sai, đội xa giá đã tiến vào quận Thường Sơn, rất nhanh sẽ vào địa giới U Châu!"

Diêm Nhu thất sắc nói: " Ai nha, Hàn Phức đại nhân làm sao lại không thử giữ Tống Điển lại?"

" Không được đâu." Lưu Ngu dậm chân nói: " Tống Điển nhìn bộ dạng đã nhận lễ trọng của Mã đồ phu, cho nên không thể không vội vã chạy tới U Châu. Tử Hòa, nếu như hai quân đang lúc giằng co mà Tống Điển chạy tới tuyên chỉ ngay trước trận tiền để ba quân tướng sĩ biết được ý chỉ triều đình, thì e là lòng quân biến động, hậu quả thiết tưởng không tưởng tượng nổi."

Sắc mặt Diêm Nhu từ từ tái đi, thấp giọng nói: " Đại nhân, đâm lao thì phải theo lao. Sao không phái người tập kích giết chết Tống Điển, hơn nữa người hầu đi theo hắn cũng toàn bộ giết sạch để diệt khẩu, sau đó giá họa cho người Hung Nô hoặc là thứ sử Tịnh Châu Đinh Nguyên. Đến lúc đó cho dù có người hoài nghi, thì cũng là chết không có đối chứng, xét đi xét lại liền thành án không xử được. "

Lưu Ngu biến sắc nói: " Việc này ngàn vạn lần không thể, tập kích giết chết khâm sai tội như tạo phản, chính là hành động đại nghịch bất đạo!"

Diêm Nhu nói: " Sự việc cấp bách, xin đại nhân nghĩ lại."

Lưu Ngu kiên quyết nói: " Quyết không thể được."

Diêm Nhu thở dài nói: " Như vậy, chỉ có gia tăng tốc độ hành quân, tranh thủ thời gian ngắn nhất công chiếm Trữ Huyền. Đến lúc đó coi như Tống Điển có tới Trữ Huyền thì chúng ta cũng có thể lừa gạt nói Mã Dược đã cùng người Tiên Ti cấu kết làm phản đã ra khỏi Trường Thành."

Lưu Ngu nói: " Có lẽ cũng chỉ làm được như thế thôi."

...

Thảo nguyên Bá Thượng, cách Trữ Huyền tám mươi dặm về phía nam, trong vòng trăm dặm đều chỉ thấy bình nguyên bao la như biển. Trận tuyết lớn đầu mùa đông đã khoác lên khắp thảo nguyên tấm áo trắng bàng bạc. Dõi mắt nhìn lại, trên miền đất hoang hiện ra màu trắng lộn xộn phảng phất như trong trời đất đã không còn màu nào nữa.

Trên cánh đồng tuyết hoang vu chỉ trong một đêm đã nổi lên một bức tường cỏ cao hơn một thước dài dằng dặc vài dặm. Hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ lập trận trước bức tường cỏ, đứng sát chân tường tạo thành một hàng dài, ánh mắt nghiêm nghị. Có cơn gió lạnh buồn bã thổi qua làm bức tường cỏ mới dựng rung rinh sột soạt, lung lay muốn đổ.

Mã Dược cưỡi ngựa cầm ngang đao đứng nghiêm trước trận tiền, trong con mắt đen nhánh không khỏi toát ra vẻ lạnh lùng: thảo nguyên Bá Thượng, chốn này sẽ là mồ chôn đại quân ba vạn người của Lưu Ngu!

" A ~ a ~~ "

Một đàn quạ bị tiếng bước chân làm kinh hãi vỗ cánh vọt qua đỉnh đầu Lưu Ngu bay đi xa xa. Trong cơn gió lạnh buồn bã văng vẳng tiếng rền rĩ thê lương. Tít trên trời cao xa xa vô số quạ đang lượn lờ trong không trung đang kêu chói tai đầy buồn bã quạ bay đầy trời làm cho bến sông càng trở nên buồn thảm.

Trên bờ sông Dương Thủy chảy xiết nằm ngổn ngang mấy ngàn thi thể, mấy ngàn thi thể không có đầu!

Một cây đại kỳ đẫm máu cắm chếch trên bờ sông đang sột soạt trong gió lạnh. Trên nền cờ rách bươm có thể phảng phất phân biệt được chữ "Lưu".

Trong không khí tỏa ra nồng nặc mùi máu tươi khiến người ta muốn ói, dòng sông Dương Thủy vốn nhìn thấy đáy đã trở nên hơi mờ đục, đã sớm mất đi vẻ trong suốt vốn có. Mấy thanh trường mâu bị gãy cắm ngay trước chân Lưu Ngu. Lưỡi mâu lốm đốm vết máu đọng lại như phảng phất muốn nói, mấy ngày trước từng phát sinh một trận huyết chiến thảm thiết ở chỗ này.

Đây chính là hai ngàn tên tướng sĩ trung dũng, Lưu Ngu hít thật sâu luồng khí lạnh, mặt tối sầm lại.

Trong tiếng bước chân nặng nề, Tiên Vu Phụ đi tới trước mặt Lưu Ngu bẩm báo: " Đại nhân, tìm khắp tất cả thi thể cũng không hề phát hiện thi thể của Lưu Bị."

"Hả ~ có phát hiện thi thể của Quan Vũ nghĩa đệ của Lưu Bị không?"

" Cũng không hề phát hiện thấy."

" Xem ra, Lưu Bị và Quan Vũ đúng là chưa chết trận, không phải bị bắt sống đó chứ?"

"Báo ~~" Lưu Ngu chưa dứt lời thì phía trước đột nhiên vang lên một tiếng hô mạnh mẽ. Chợt có một kỵ sĩ đang giục ngựa phi nhanh vọt tới trước mặt Lưu Ngu mới giật cương dừng ngựa lớn tiếng hô: " Đại nhân, Hộ Ô Hoàn Giáo úy Mã Dược chỉ huy ba ngàn kỵ bộ quân tiến đến thảo nguyên Bá Thượng đang đối diện trước năm ngàn kỵ binh của Hô Xích tướng quân. Hô Xích tướng quân xin cờ lệnh xuất kích?"

Lưu Ngu trầm giọng nói, " Truyền lệnh Hô Xích tướng quân không thể coi thường manh động, đợi Bổn quan chỉ huy đại quân tiến đến hội hợp."

"Tuân mệnh."

Truyền lệnh binh trả lời một tiếng lại giục ngựa phóng nhanh đi.

Lưu Ngu nhảy lên mình ngựa, nói với Tiên Vu Phụ: " Tiên Vu tướng quân. Truyền lệnh ba quân gia tăng tốc độ hành quân mau đến thảo nguyên Bá Thượng cùng Mã tặc quyết một trận tử chiến."

"Tuân mệnh!"

Tiên Vu Phụ hét một tiếng, lĩnh mệnh đi.

...

Thảo nguyên Bá Thượng.

Giả Hủ có hơn mười kỵ binh hộ vệ giục ngựa đi tới trước mặt Mã Dược thở hổn hển mà nói: " Chủ công, mọi thứ đều đã sắp xếp xong xuôi, hô hôhiện tại chỉ chờ đại quân ba vạn người của lão già Lưu Ngu chạy đến tìm cái chết. Hắc hắc. "

Mã Dược nói: " Ừ, Văn Hòa khổ cực rồi."

" Chia sẻ lo toan cho chủ công là phận sự của Hủ." Giả Hủ cười nhạt, sắc mặt đột nhiên nghiêm lại mà nói: " Chủ công, còn có tin tức không tốt lắm, tướng quân Chu Thương sai người đưa tin cấp báo, Thái Thú Liêu Đông Công Tôn Độ sai con là Công Tôn Khang cùng con trưởng của Khâu Lực Cư là Đạp Đốn làm phó đang chỉ huy năm ngàn quân kỵ và bộ binh tây chinh. Đang tới gần Liễu Thành." truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Ừ!?"

Mã Dược nghe vậy thoáng chốc chân mày cau lại. Vì phải nghênh chiến với Lưu Ngu, sau khi chiếm được Liễu Thành Mã Dược liền chỉ huy quân chủ lực áp giải một vạn năm ngàn tên tù binh Ô Hoàn vội vàng về Trữ Huyền, chỉ để lại cho Chu Thương năm trăm tinh binh đóng ở Liễu Thành. Năm trăm tinh binh kia chẳng những phải thủ thành, hơn nữa còn phải bảo vệ mấy vạn già trẻ Ô Hoàn trong thành cùng với vô số bò dê gia súc. Cứ cho là Chu Thương kiêu dũng thiện chiến thì cũng quả quyết đánh không lại đại quân năm ngàn người của Công Tôn Khang.

" Cái tên Công Tôn Độ này, thật đúng là chọn đúng lúc a!" Quách Đồ cũng lạnh sống lưng mà nói: "Nếu như Liễu Thành mà bị mất thì mấy vạn già trẻ Ô Hoàn cùng bò dê gia súc đều bị Công Tôn Độ đoạt được. Hơn vạn kỵ binh Ô Hoàn trong khoảnh khắc e là sẽ làm ầm ĩ lên. Mọi cố gắng trước đó của chủ công trước có thể bị tan thành mấy khói."

Giả Hủ nói: " Chủ công. Hôm nay xem ra cũng chỉ có thể xin Công Tôn Toản giúp đỡ."

Quách Đồ nói: " Văn Hòa huynh nói rất hay. Trữ Huyền cách xa Liễu Thành đến gần ngàn dặm, lúc này phái viện quân chỉ sợ đã không còn kịp rồi. Hơn nữa quân ta đang đối phó với ba vạn đại quân của Lưu Ngu, binh lực vốn đang thiếu hụt đào đâu ra quân có thể phái đi chi viện? Kế sách bây giờ cũng chỉ có thể cầu viện với Thái Thú Hữu Bắc Bình Công Tôn Toản. Thái Thú Liêu Tây Nghiêm Cương chính là thân tín của Công Tôn Toản hiện đang chỉ huy quân đóng tại Dương Nhạc. Dương Nhạc cách Liễu Thành không quá trăm dặm, quân đi vội một ngày là tới."

Mã Dược hơi nghĩ ngợi rồi trầm giọng nói: "Công Tắc, hỏa tốc phái người đi An Nhạc cầu viện Công Tôn Toản để hắn phái đại quân tây tiến đến Ngư Dương giáp công đại quân Lưu Ngu. Sau khi chuyện thành công, bản tướng sẽ tấu lên thiên tử xin cho hắn làm U Châu mục!"

Ánh mắt Giả Hủ chợt lóe nhịn không được mà khen: " Cao! Thật sự là cao ~~ "

"Hả?" Quách Đồ đầu tiên là sửng sốt, nghĩ ngợi thêm thì cũng chợt hiểu ra mà nói: "Thì ra là như thế."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv