“Anh có quấy rầy em đọc sách không?” Lý Sơ Hạ thận trọng hỏi.
Tần Tư Mộc cười lắc đầu: “Không có, anh không lên đây, lát nữa em cũng phải đi xuống mà.”
“Vậy à, vậy… Sinh nhật vui vẻ nhé.” Lý Sơ Hạ ấp úng nói, sau đó lấy túi quà sau lưng ra, mang theo sự chờ mong đưa cho Tần Tư Mộc.
Tần Tư Mộc nhận lấy, đột nhiên cả người cậu cứng đờ, vì cậu phát hiện cái túi này vừa mới chuyển động.
Tần Tư Mộc mở to mắt nhìn Lý Sơ Hạ, bắt gặp nụ cười thần bí và khuôn mặt lấy lòng của anh. Tần Tư Mộc cố nén sự nghi hoặc, mở túi ra, xem bên trong là gì.
Trong túi là một con mèo con trắng như tuyết, mèo con đang bị nhốt trong lồng, có thể là do không quen, bé con cứ liên tục cử động hòng cố gắng thoát khỏi lồng.
“Em có thích món quà này không?” Lý Sơ Hạ lặng lẽ chà tay lên ống quần, không phải để lau mồ hôi, mà là để giảm bớt sự căng thẳng. Đây là món quà mà anh chọn rất kỹ, anh tìm mãi mà không thấy được món nào thích hợp, cuối cùng chỉ thấy con mèo này là món quà thích hợp nhất.
Sự thật hiển nhiên, Tần Tư Mộc rất hài lòng với món quà của Lý Sơ Hạ, cậu vội vàng xách cái lồng trong túi ra, vô cùng yêu thích nhìn chằm chằm mèo con.
“Cảm ơn anh, em rất thích.”
Lý Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm, anh thấy Tần Tư Mộc đang vui, anh do dự một hồi mới nói: “Tư Mộc! Chuyện hôm trước là lỗi của anh, anh biết là em còn giận, nhưng mà em có thể đừng làm lơ anh nữa được không?”
Nụ cười trên mặt Tần Tư Mộc nhạt đi: “Em không có làm lơ anh, cũng không còn giận nữa, anh nghĩ nhiều rồi.”
“Anh không có nghĩ nhiều!” Lý Sơ Hạ cuống lên: “Rõ ràng là em không để ý đến anh nữa, trước kia ngày nào hai chúng ta cũng liên lạc với nhau ít nhất là một lần. Còn bây giờ thì mười ngày, nửa tháng mới liên lạc một lần, lần nào cũng là vì công việc.”
“Không chỉ vậy, em cũng không còn xài emoji khi trò chuyện với anh nữa. Mỗi lần trong nhóm chat nói chuyện phiếm là em không xuất hiện, anh online thì em off, rõ ràng là em đang tránh mặt anh.” Lý Sơ Hạ càng nói càng uất ức.
Tần Tư Mộc thở dài: “Xin lỗi, anh cả nghĩ quá rồi, có thể là gần đây em bận quá nên mới làm cho anh hiểu lầm như vậy.”
Lý Sơ Hạ thấp thỏm hỏi: “Vậy chúng ta có thể quay lại như trước đây không?”
Tần Tư Mộc giương mắt: “Giống như trước đây?”
“Đúng! Làm bạn thân như trước đây.”
Tần Tư Mộc cúi đầu, hai tay đang ôm gối hơi siết chặt, vốn dĩ cậu còn đang do dự, do dự có nên nói cho Lý Sơ Hạ biết về chuyện đứa trẻ hay không. Nhưng hôm nay anh nói anh chỉ muốn làm bạn thân với cậu, chỉ muốn quay trở lại mối quan hệ như trước đây.
Nhưng mà cậu không muốn! Cậu không muốn đứng ở trong bóng tối để cảm nhận tình cảm chua chát của mình nữa, còn phải chứng kiến cảnh Lý Sơ Hạ luôn tìm mọi cách để lấy lòng Tần Niệm An. Cậu không thể quên nỗi đau trong lòng mình nhanh được, cậu làm gì có khả năng đoán trước được chuyện tương lai, làm sao có thể quay lại như trước được nữa?
Trong lúc Tần Tư Mộc vẫn chưa biết nên trả lời Lý Sơ Hạ như thế nào, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm mặc giữa hai người.
Mộc An đẩy cửa ra, nói với Tần Tư Mộc: “Tư Mộc, con có xuống lầu không? Hai người bạn của con đã tới rồi, họ đang tìm con đó.”
“Được rồi, con xuống ngay.” Tần Tư Mộc ôm cái lồng trong ngực, đứng dậy, nói với Lý Sơ Hạ: “Chúng ta xuống lầu đi.”
Đây được coi là lời từ chối gián tiếp với yêu cầu của Lý Sơ Hạ, anh thất vọng đứng tại chỗ. Trong lúc anh đang định nói gì đó với Tần Tư Mộc, đã thấy cậu xuống lầu, anh mất hứng mím môi, vội đi theo cậu xuống lầu.
Dưới lầu, quả nhiên Lâm Vô Kỵ và Chu Thiên đã đến, hai người dồn dập đưa quà của mình ra, tán gẫu với Tần Tư Mộc một hồi mới đi chơi với những người khác.
Tuổi tác của bọn họ xấp xỉ nhau, chơi chung với nhau một hồi, làm quen với nhau rất nhanh, cả đám vui vẻ hoà đồng với nhau, trong đó có một số người biết chơi nhạc cụ đã bắt đầu biểu diễn. Tuy đa số nhạc cụ trong nhà chủ yếu để trang trí, nhưng những người trẻ vẫn không nhịn được sự tò mò mãnh liệt của mình, cho dù không phải chơi nghiêm túc, bọn họ cũng muốn nghịch một hồi.
Náo nhiệt cả một buổi tối, sau khi ăn tối và cắt bánh sinh nhật, những khách mời lần lượt rời đi, chỉ còn Lý Sơ Hạ và Trương Ngải Táp là ở lại.
Trương Ngải Táp là vì bị Tần Niệm An túm lấy, ồn ào đòi chơi game nên vẫn chưa về được. Còn Lý Sơ Hạ, anh muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Tần Tư Mộc nên buộc phải ở lại.
Thấy mọi người đã về gần hết, Lý Sơ Hạ lập tức đi đến chỗ Tần Tư Mộc, Tần Tư Mộc phát hiện qua khoé mắt, lập tức quay qua hỏi Tần Niệm An: “Hai người muốn chơi game gì không?”
Tần Niệm An trả lời không một chút do dự: “Đế Hoang!”
“Ừ! Vậy có cần anh chỉ cho hai người biết thêm vài cửa ải bí mật không?”
Tần Niệm An hoan hô một tiếng: “Muốn muốn muốn! Anh không nói em cũng quên mất, đây là trò chơi mà anh giấu em phụ trách, bên cạnh có tài nguyên lớn như vậy mà không xài, vậy em là đồ ngốc!”
Bởi vì Đế Hoang đã được chính thức ra mắt, thân phận người phụ trách của Đế Hoang là Tần Tư Mộc cũng đã được công khai.
Trương Ngải Táp ở bên cạnh thì lườm Tần Niệm An như đang nhìn một kẻ ngốc: “Thì cậu vốn là đồ ngốc mà.”
“Cút cút cút, Trương Tiểu Thủy! Có bản lĩnh thì vào game đấu với tớ một trận, đừng ở chỗ này mạnh miệng!”
“Không may rồi, tớ không có tài khoản của Đế Hoang.”
Tần Niệm An cười hì hì: “Không sao, tớ sẽ cho cậu mượn tài khoản game của tớ.”
Tần Niệm An nói xong, vòng tay qua cổ Trương Ngải Táp lôi người ta lên lầu, mới đi được hai bước, cậu quay đầu lại nhắc nhở Tần Tư Mộc: “Anh! Anh cũng lên đây đi, anh còn phải chỉ cho bọn em cửa ải bí mật ở đâu mà.”
Tần Tư Mộc đáp một tiếng, sau đó đi lên lầu. Để lại Lý Sơ Hạ thất vọng đứng tại chỗ sờ mũi, sau đó cũng làm bộ đi lên lầu.
Phòng ngủ của Tần Niệm An có một cái máy tính để bàn và một cái notebook. Để biểu lộ sự hào phóng của mình, cậu tình nguyện nhường cái máy tính để bàn với đầy đủ chức năng cao cấp cho Trương Ngải Táp.
Hai cái máy được bật lên, trong máy tính để bàn có tài khoản phụ của Tần Niệm An, còn tài khoản chính Kim Triều Hữu Tửu thì ở trong notebook. Khởi động xong, Tần Niệm An ngoắc tay, gọi Trương Ngải Táp lại làm quen với những kỹ năng cơ bản trước.
Trương Ngải Táp ngồi xuống trước máy tính để bàn, vừa nhìn vào màn hình, sắc mặt của anh lập tức biến đen.
“Cậu út Tần!” Trương Ngải Táp tức đến mức nhảy bật lên, chỉ vào màn hình nói: “Đây là tài khoản nữ mà!”
Tần Niệm An ngoáy ngoáy lỗ tai: “Tài khoản của tớ, dĩ nhiên tớ biết là nữ rồi, sao vậy? Tài khoản nữ thì chơi không được sao?”
Khoé miệng Trương Ngải Táp giật giật, ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng không cười: “Tài khoản nữ cũng chơi được, vấn đề là tên của tài khoản này là cái quái gì đây? Cái gì mà ‘Vợ Của Kim Triều Hữu Tửu’?! Cậu đừng tưởng là tớ không biết tài khoản của cậu tên gì!”
Tần Niệm An hồn nhiên nói: “Lúc trước tớ định kết hôn với anh của tớ ở trên game, nhưng lâu quá không thấy anh ấy đăng nhập nữa. Tớ ở trong game thì quá nổi tiếng, chỉ có thể tự lực cánh sinh, tự tìm cho mình một người vợ, dùng tài khoản này để từ chối tất cả các chị em tranh nhau vỡ đầu vì tớ.”
Tần Niệm An nói xong, hỏi Tần Tư Mộc: “Anh! Anh nói xem, có phải Trương Tiểu Thủy bị lập dị không? Chơi game mà lề mề hết sức, chỉ mượn tài khoản của em chơi thôi mà cứ như gả cho em không bằng.”
Trương Ngải Táp: “…” Lại thêm một ngày bị bạn thân ức hiếp.