Mộc An sờ mũi, từ chối đối diện với ánh mắt của con cả.
Ba người lần lượt ngồi vào bàn ăn, Tần Tư Mộc đói bụng lắm rồi, thấy trên bàn quá trời đồ ăn, hai mắt cậu sáng lên. Không để tâm đến ánh mắt hung dữ của em trai ở đối diện, cậu bình tĩnh bỏ thức ăn vào trong miệng.
Sau khi Tần Tư Mộc cảm thấy đã no lửng bụng, cậu mới cầm ly sữa lên nếm thử. Hừm, vẫn còn nóng, còn được cho vào một ít mật ong.
Tần Tư Mộc nheo mắt, nhìn Tần Niệm An ngồi đối diện vẫn còn đang tức giận, Tần Tư Mộc nói: “Uống… Ngon lắm.”
Tần Niệm An liếc Tần Tư Mộc, hừ một tiếng, tiếp tục ăn cơm, không thèm để ý đến anh trai ngốc nữa.
Tần Tư Mộc sống mười chín năm, lần đầu tiên bị em trai cho ăn bơ: “…”
Tần Niệm An không nói lời nào, Tần Tư Mộc cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, đành tiếp tục ăn cơm. Không biết có phải Mộc An đã dặn dì giúp việc nấu mấy món ăn hôm nay không, cậu cảm thấy bữa ăn hôm nay hơi thanh đạm, rất phù hợp với khẩu vị của cậu.
Tần Tư Mộc đang ăn vui vẻ, đột nhiên đĩa đồ ăn trước mặt bị dời đi, đổi thành một đĩa cà chua xào trứng. Tần Tư Mộc ngẩng đầu, kịp thời nhìn thấy cái tay vừa đặt đồ ăn xuống của Tần Niệm An, em trai của cậu vẫn còn đang nhăn mặt.
Tần Niệm An phát hiện tầm mắt của Tần Tư Mộc, bĩu môi, hung hăng nói: “Anh đừng chỉ lo ăn mấy cọng rau nhạt nhẽo đó! Gia đình của chúng ta không nuôi nổi hai miệng ăn sao?”
Tần Tư Mộc mím môi cười, cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt của em trai, cậu gắp một miếng trứng cho vào miệng, sau đó nở một nụ cười thật tươi với Tần Niệm An.
Tần Niệm An không vui khịt mũi, không thèm cười với Tần Tư Mộc.
Sau khi ba người ăn xong bữa trưa độc nhất vô nhị này, bác sỹ gia đình được nhà họ Tần gọi đến chăm sóc cho Tần Tư Mộc cũng đã đến.
Trước tiên, bác sỹ kiểm tra sơ qua cho Tần Tư Mộc, khẳng định hiện tại Tần Tư Mộc không bị ảnh hưởng gì. Nhưng bởi vì cơ thể của cậu có phản ứng bài xích với cuộc phẫu thuật, còn bị va chạm nhẹ, e là trong thời gian mang thai sẽ rất là cực khổ. Vì thế, bác sỹ chuẩn bị thật nhiều thuốc bổ cho Tần Tư Mộc để cậu bồi dưỡng.
Trong suốt quá trình, Tần Niệm An lắng nghe rất nghiêm túc. Sau khi bác sỹ dặn dò xong, Mộc An dẫn bác sỹ ra phòng khách, Tần Niệm An mới nặng nề thở dài, ngồi xuống ghế sofa đối diện Tần Tư Mộc.
“Anh.” Tần Niệm An vốn dĩ đang im lặng, không nhịn được nữa hỏi: “Là của ai?”
Tần Tư Mộc nhíu mày, cậu biết người cha còn lại của đứa bé trong bụng là cái gai trong mắt gia đình mình, nhưng cậu vẫn không nói. Bởi vì không cần biết lý do cho cái đêm sai lầm của cậu và Lý Sơ Hạ là gì, chắc chắn Lý Sơ Hạ sẽ bị tính sổ.
Gia đình của cậu rất bao che cho người nhà, nếu để cho họ biết sự thật, chắc chắn sẽ không qua lại với Dịch thị nữa. Cậu không muốn vì chuyện riêng của bản thân mà làm ảnh hưởng đến sự hợp tác của hai gia tộc.
Tần Niệm An thấy Tần Tư Mộc trầm mặc, không khỏi hít sâu một hơi: “Em hỏi lại một lần nữa, đứa trẻ… Là của anh Bình An phải không?”
Tần Tư Mộc suýt chút nữa đứng bật dậy từ ghế sofa, cũng may lý trí đã kịp thời ngăn cậu lại, mới không để cho Tần Niệm An phát hiện ra điều bất thường.
“Không phải… Như em nghĩ đâu, sao có thể là anh Sơ Hạ được.”
“Phải không?” Tần Niệm An hỏi ngược lại: “Anh đã nói không phải, vậy thì tốt nhất là không phải, nếu không…”
Tần Tư Mộc: “Nếu không thì thế nào?”
Tần Niệm An nở nụ cười: “Đứa trẻ không phải của anh ấy, anh quan tâm anh ấy bị gì làm gì?”
Tần Tư Mộc: “…”
Tự dưng có cảm giác em trai của mình hết ngoan rồi.
Chủ đề về người cha còn lại của đứa trẻ tạm kết thúc, bởi vì ngày mai là tiệc sinh nhật của hai anh em, mà bây giờ trong nhà vẫn chưa được trang hoàng. Sau khi Mộc An tiễn bác sỹ về, ông vội vã đi chuẩn bị cho buổi tiệc, sẵn tiện kêu Tần Niệm An hỗ trợ ông.
Tần Tư Mộc cũng muốn giúp một tay, nhưng lại bị hai cặp mắt của ba và em trai đóng đinh ngay tại chỗ. Cậu bị người trong nhà xem thành đồ dễ vỡ, chỉ có thể ngoan ngoãn ở yên một chỗ, không được chạm vào bất cứ thứ gì.
Trong lúc chờ đợi, Tần Tư Mộc có hơi chán, cậu đành co lại trên sofa ngủ mê man. Hôm nay là ngày mười một tháng hai, thời tiết ở bên ngoài rất lạnh, mặc dù trong nhà có máy sưởi ấm, nhưng cậu ngủ trên ghế sofa như vậy rất dễ bị cảm lạnh. Khi Mộc An phát hiện con trai cả đang ngủ trên sofa, ông tức giận đến mức rất muốn tét mông đứa con đang mang thai này.
Ông vội vàng lấy một tấm chăn dày đắp cho Tần Tư Mộc, thấy cậu ngủ say như vậy, trong lòng ông chua xót. Ông không biết có phải vì con cả có một nốt ruồi lệ trên mặt hay không, nên mới trải qua những chuyện tồi tệ này khi còn nhỏ như vậy, cũng tại ông không biết cách bảo vệ con trai của mình.
Tần Tư Mộc không biết ba của cậu đang tự trách bản thân, hiện tại cậu đang ngủ rất thoải mái. Đến khi tỉnh lại, Tần Ngạo cũng đã về nhà.
…
Cả nhà hiểu ý nhau, tạm thời không hỏi Tần Tư Mộc về chuyện người cha còn lại của đứa trẻ nữa. Ngoại trừ Tần Tư Mộc hơi chột dạ, mọi chuyện còn lại vẫn bình thường.
Nhà họ Tần bận rộn đến tận buổi chiều ngày hôm sau, mới thành công biến căn nhà của bọn họ trở thành một buổi triễn lãm nhạc cụ. Trương Ngải Táp là người đầu tiên đến, anh vô cùng thán phục đến mức há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này, còn thầm nói: Hoá ra trên thế giới có nhiều nhạc cụ như vậy!
Trương Ngải Táp rất tò mò về những nhạc cụ này, anh nằng nặc đòi Tần Niệm An chơi từng cái cho anh xem. Chỉ tiếc, từ nhỏ Tần Niệm An không luyện tập chăm chỉ, cậu chỉ biết đánh đàn ghi-ta, nên hiện tại đối mặt với Trương Ngải Táp, Tần Niệm An xấu hổ vô cùng!
Sau khi Trương Ngải Táp đến, có mấy thanh niên lục tục tới, tất cả đều là bạn của Tần Niệm An. Tần Tư Mộc thì chỉ mời Chu Thiên và Lâm Vô Kỵ, nhưng hai người vẫn chưa tới.
Đến tối, Lý Sơ Hạ mới đến nhà họ Tần. Anh vừa thấp thỏm vừa bất an, cũng có một chút mong đợi bấm chuông cửa nhà họ Tần.
Người mở cửa là Mộc An, anh lễ phép chào hỏi Mộc An và Tần Ngạo trước, sau đó giả vờ nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Tần Tư Mộc.
Lý Sơ Hạ làm bộ lơ đãng hỏi: “Tư Mộc chưa về nhà ạ?”
Mộc An không nghĩ nhiều, trả lời: “Nó đang ở trên lầu, chắc cũng sắp xuống rồi.”
Lý Sơ Hạ xách túi quà trên tay: “Vậy con xin phép đi tìm em ấy, sẵn tiện đưa quà cho em ấy luôn.”
Mộc An gật đầu: “Đi đi.”
Sau khi Lý Sơ Hạ nhận được sự cho phép, anh lập tức lên lầu, tuy bước chân của anh rất thoải mái, thật ra là nhịp tim của anh còn đập nhanh hơn mỗi bước đi của anh.
Sau hai tháng, cuối cùng anh cũng được gặp lại Tần Tư Mộc. Anh thầm nghĩ, lát nữa gặp em ấy nên xin lỗi trước, hay là chúc mừng sinh nhật trước?
Trong khi đang đi, Lý Sơ Hạ vẫn chưa kịp nghĩ xong, thì đã tới trước cửa phòng Tần Tư Mộc rồi. Anh gõ cửa, bên trong phát ra tiếng mời vào.
Lý Sơ Hạ đẩy cửa ra, nhìn thấy Tần Tư Mộc đang nằm trên ghế tựa đầu vào cửa sổ, trên tay còn cầm một cuốn sách với dáng vẻ rất uể oải, chắc đây là việc làm thường ngày của cậu.
Tần Tư Mộc thấy người bước vào là Lý Sơ Hạ, cậu giật mình, vốn đang thả lỏng nằm trên ghế, bất giác ngồi thẳng dậy, cậu xấu hổ lấy cái gối che bụng của mình lại.
Sau đó cậu nhận ra mình chỉ mới mang thai hai tháng, căn bản không nhìn ra được gì. Chẳng qua là cậu chột dạ, nên mới muốn tìm cái gì đó che lại thôi.
Dĩ nhiên, Lý Sơ Hạ không để ý đến hành động kỳ lạ của Tần Tư Mộc. Ngay lúc này, cảm giác duy nhất của anh là Tần Tư Mộc mặc đồ ngủ, ôm gối ngồi trên ghế như thế này thật là dịu dàng.
Cứ như thể hoàng tử nhỏ lịch lãm ngày nào đã trở thành một thiếu niên hiền lành vậy, thật có sức hấp dẫn.