Dù là tới quán rượu, nhưng tinh thần của Đồng Hàn Thành rất mệt mỏi, cứ buồn bực uống từng ly rượu.
“Trời ơi trời ơi trời ơi…” Tân Nguyện thật sự không thể nhìn được nữa, túm lấy ly rượu đang để bên môi của anh, “Bộ anh càng uống càng ghiền sao, em tới tìm anh để nói chuyện phiếm mà.”
Đồng Hàn Thành không giận cũng không buồn, nhưng mặt thì tối sầm lại, “ Nói chuyện gì chứ.”
“Có phải anh cãi nhau với vợ anh hay không?” Tân Nguyện nói ra trực giác của người phụ nữ.
“Không phải.”
“Không phải sao? Theo như em biết, người có thể làm cho Đại sư trưởng Đồng của chúng ta không vui cũng không có mấy người, chẳng lẽ không phải vợ anh?” Tân Nguyện ngửa đầu, cau mũi lại.
“Cô ấy đi rồi, không có cãi nhau.” Khi anh nói những lời này có vẻ như anh chẳng sao cả, nhưng có trời mới biết trong lòng anh phức tạp biết bao nhiêu.
“Đi rồi? Cô ấy bỏ anh à?” Đây chính là tin tức có tính chất ném bom nè, đó là những gì Tân Nguyện nói.
Đồng Hàn Thành im lặng không trả lời, cầm ly rượu ở trên bàn lên uống sạch.
Nhìn thấy bộ dáng tiêu cực như vậy của anh làm cho Tân Nguyện rất nóng nảy, “Vậy anh nói xem đã xảy ra chuyện gì, sao cô ấy lại vô duyên vô cớ rời khỏi anh chứ, có phải là do lần trước anh đi chơi với Rod mới xảy ra chuyện hay không?”
“Không phải đâu, em nghĩ nhiều quá rồi.” Anh chưa bao giờ nghĩ tới nguyên nhân mà mình phủ định lại chính là nguyên nhân mà cô rời khỏi anh.
“Vậy thì tại sao, giữa hai người có mâu thuẫn gì sao?”
Mâu thuẫn? Kẻ thứ ba có được tính hay không? Anh cười khổ ở trong lòng, vừa uống thêm vài ly nữa.
Bộ dạng Đồng Hàn Thành như vậy thật sự đã làm lãng phí sự kiên nhẫn của cô, “Vậy anh nói đi là có chuyện gì hả!”
“Nếu nói ngay cả anh cũng không biết thì sao?” Bây giờ nói tới anh thật sự cảm thấy rất hài, giữa bọn họ chưa bao giờ có một cuộc nói chuyện thẳng thắn, trong lòng cô nghĩ như thế nào, rốt cuộc cô có hạnh phúc khi ở với anh hay không, anh hoàn toàn chẳng biết gì cả. Cho tới giờ anh đều dựa theo con đường và cách mình nghĩ để đi, nếu cuối cùng cô căn bản chưa từng yêu anh, vậy anh rối rắm về mấy vấn đề gì đây?
“Xem ra anh không thể nào quản nổi cô vợ của anh.” Tân Nguyện cảm thấy cô không nên ôm quá nhiều hi vọng về anh nữa, mười năm trước là bộ dạng gì, thì mười năm sau chính là bộ dạng đó.
Bị cô nói như vậy nhưng ngay cả một chữ anh cũng chẳng để tâm. Vấn đề giữa anh và Trình Cốc Tâm cũng không phải đơn giản chỉ có như vậy, trong đó còn liên quan tới hôn nhân giả và thân phận của cô nữa, một hai câu chẳng nói rõ được.
“Đại sư trưởng Đồng, chẳng lẽ anh cứ tính để tinh thần suy sụp như vậy sao?” Quăng đi những nhân tố chế nhạo, thì cô có thể nhìn thấy Đồng Hàn Thành là thật lòng, cho nên một khi anh đã yêu, thì không dễ buông tay, sẽ chẳng giống như mười năm trước.
…
Anh chẳng chịu đi về làm cho cô có chút lo lắng, “Đừng như vậy, anh nên tin tưởng bản thân mình một chút đi. Từ góc độ phụ nữ, em có thể nhìn thấy Cốc Tâm cũng có tình cảm với anh đó. Cho nên anh cần phải phát huy hết sức quyến rũ vô hạn của Đại sư trưởng Đồng đi chứ, bắt cô ấy về lại bên anh lần nữa!” Thân là bạn tốt, giờ phút này cô chỉ có thể cố gắng khuyên giải và cổ vũ anh.
“Thật sao?” Mặc dù biểu cảm của anh vẫn cứng nhắc như cũ, nhưng trong lời nói của anh lại có gợn sóng nho nhỏ.
“Đương nhiên, anh mất tự tin từ khi nào vậy.”
Người bên cạnh lại không nói gì mà cầm ly rượu lên uống, Tân Nguyện muốn nói lại thôi, thân là bạn tốt cô nghĩ cô nên làm chút gì đó cho anh.
Khi có tâm sự hay chuyện phiền não, tìm một người tâm sự và khuyên giải thật sự rất có ích, ví dụ như bây giờ, hình như Đồng Hàn Thành đã nghĩ ra bước tiếp theo anh nên làm gì rồi.
Hôm nay Trình Cốc Tâm bận rất nhiều việc, đột nhiên có rất nhiều công việc. Chuyện là như vầy, lúc tối ngày hôm qua, Chủ nhiệm Đổng có mở một cuộc nói chuyện nhỏ, tuyên bố một chuyện lớn với bọn họ. Xét đợt diễn tập lần này quân khu của bọn họ đại thắng quân khu N, trường học quyết định mời một vài lãnh đạo ở quân khu tới diễn thuyết ở trường học, đồng thời cũng mượn trường của bọn họ làm một đại hội tuyên dương. Mục đích của chuyện này là muốn khích lệ tính tích cực của học sinh và giáo viên trong trường.
Lúc Trình Cốc Tâm ngồi ở dưới nghe ông nói, tự nhiên cô nghĩ đến Đồng Hàn Thành, cũng hiểu được thì ra trước đó anh cứ vội vàng là do có trận đấu với quân khu N. Chỉ có điều cô hoàn toàn không có nghĩ đến chuyện Đồng Hàn Thành sẽ đến, trong tiềm thức của cô cho rằng chắc anh sẽ không thích những trường hợp như vậy, hơn nữa anh có thể nói được gì chứ? Chuyện diễn thuyết này chắc là do những lãnh đạo lâu năm ở trong quân khu làm. Bởi vì hội nghị lần này là tạm thời mời tới, cũng đã qua giờ học, cho nên chủ nhiệm cũng chưa thật sự giới thiệu rõ đợt diễn tập, mà toàn bộ thời gian dùng vào việc phân công tác cho mỗi người. Nhưng những trường hợp lớn như vậy ở trong trường học chắc sẽ không bắt những giáo viên già chạy đông chạy tây, mà toàn bộ trách nhiệm sẽ đổ lên đầu những giáo viên trẻ tuổi. Mà những giáo viên trẻ tuổi như Trình Cốc Tâm ở trong trường học cũng rất ít, cho nên khó tránh khỏi việc cô sẽ phải nhận rất nhiều công việc, bao gồm cả chuyện phụ trách sân tập, bộ phận tiếp đãi mọi người. Đương nhiên mấy chuyện vặt thì sẽ do học trò của cô hoàn thành, cô chỉ cần trù tính những chuyện chung, và Đổng Phương cũng là giáo viên sẽ phụ trách trù tính những chuyện chung với cô.
Vốn Trình Cốc Tâm cũng chẳng vội vàng gì cho mấy, nhưng hôm nay vừa khéo Chủ nhiệm Đổng thấy cô không có lớp, nên lại phân công một số công việc cho cô, vậy nên giờ cô chạy muốn sứt đầu mẻ trán. Một lát thì có một học trò chạy đến nói âm thanh xảy ra vấn đề, một lát nữa thì lại có một học trò khác chạy tới nói trên bàn thiếu mấy tấm bằng khen, một lát thì lại có học trò chạy tới nói người dẫn chương trình xảy ra chuyện…Nói chung chờ tới khi cô giải quyết xong những chuyện đó thì có học trò chạy tới nói lãnh đạo của quân khu đã tới, kêu cô chuẩn bị tiếp đãi khách.
Cô thật sự bực muốn chết, từ khi sống lại tới giờ cô chưa bao giờ nhận nhiều công việc như vậy, Chủ nhiệm thật sự rất coi trọng cô. Thật ra cô không biết chứ Chủ nhiệm Đổng cũng muốn giúp cô, bởi vì nói ra tốt xấu gì cô cũng là con gái của Phó tư lệnh của quân khu, cũng muốn cô lộ chút mặt mũi trong trường hợp lớn như vậy.
Cô dẫn theo mấy học trò đi ra ngoài hội trường tiếp đãi nhóm lãnh đạo, nhưng khi cô mới bước ra tới cửa lại cảm thấy chiếc xe đang lái tới có chút quen quen. Mặc dù mặt trời có chút chói mắt, tuy nói có rất nhiều loại xe đang chạy tới, nhưng chiếc xe kia thật sự nhìn rất quen. Quả nhiên cô không có nhận sai, dù chiếc xe đó có chạy giữa những chiếc xe nhưng người bước xuống xe thì làm sao cô có thể không nhận ra.
Cô cũng không phải người có tính làm đà điểu, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy anh thì cô lại có ý muốn tránh đi. Vì thế cô dặn dò hai ba câu với mấy học sinh ở bên cạnh xong thì tính đi vào bên trong, nhưng Đồng Hàn Thành lại không cho cô có cơ hội này. Thấy cô muốn xoay người chạy đi, tốc độ của anh lập tức nhanh hơn, chạy vào hội trường kêu cô lại.
“Cô giáo Trình, chào em.” Giọng của Đồng Hàn Thành rất nhẹ nhàng, mặt mày thì hớn hở.
Trình Cốc Tâm lập tức cảm thấy khó xử, vẻ mặt của cô cũng rất phong phú, im lặng mắng chửi trong lòng, đây là nhân phẩm của cô, gặp người phụ trách lại không có chút xấu hổ nào như vậy, sao anh có thể coi như không xảy ra chuyện gì như vậy. Cô rõ ràng không sai, nhưng tại sao cô cảm thấy có chút chột dạ?
“À…chào anh.”
“Đôi vợ chồng này sao lại khách khí như vậy, ha ha ha.” Không biết Chủ nhiệm Đổng chạy ra từ chỗ nào bắt đầu trêu chọc.
Lời nói của ông thật sự làm cho cô rất xấu hổ, không nói đến chuyện giờ hai người không có loại quan hệ đó, nhưng cho dù là có thì với những trường hợp này cũng nên có chút kiêng kị chứ.
“Chủ nhiệm Đổng, chú cứ nói đùa.” Đồng Hàn Thành lại đi tới nói chuyện với ông.
“Ha ha ha, Cốc Tâm à, Hàn Thành thì giao cho cô tiếp, hôm nay cậu ta chính là nhân vật chính đấy!” Ngụ ý của ông chính là cô phải tiếp đãi anh cho tốt, Trình Cốc Tâm lén trợn mắt lên.
Nhưng mà cô không tình nguyện, “Chủ nhiệm Đổng, cái này…không được thích hợp cho lắm.” Cô cố gắng ám chỉ với ông công tư phải phân minh.
“Sao lại không thích hợp, bên này ngoại trừ cô ra thì còn ai thích hợp hơn, cô nha, cứ tiếp đãi Hàn Thành cho tốt đi, chuyện khác cô không cần lo.” Không biết tại sao bỗng nhiên Chủ nhiệm Đổng bỏ hết những nhiệm vụ tiếp theo mà cô được giao cho.
Tại sao lại vậy, sao cô có thể ở trước mặt nói với chủ nhiệm giao hết công việc của cô cho người khác được, hơn nữa cô và vị đang đứng ở trước mặt này đã chia tay, nói chính xác hơn thì cô chính là người không thích hợp nhất, nói như vậy được chưa? Trình Cốc Tâm khóc không ra nước mắt, trái lại thì Đồng Hàn Thành đang cười trộm ở trong lòng.
Vì thế nhiệm vụ vốn nặng nề lại trở nên nhẹ nhàng hơn, cô chỉ cần ở trong phòng nghỉ cùng với Đồng Hàn Thành, Chủ nhiệm Đổng cũng chiếu cố cô quá đấy.
Ngồi ở trong phòng nghỉ, Trình Cốc Tâm ôm cánh tay mặt mày khổ não, ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng muốn nhìn Đồng Hàn Thành, cô cảm thấy sau khi chia tay mà còn gặp mặt rất khó chịu. Nhưng cô lại nhạy cảm cảm thấy được vẫn luôn có một đôi mắt nhìn cô chằm chằm, làm cho toàn thân cô cảm thấy rất khó chịu. Trong căn phòng nghỉ nhỏ này chỉ có đúng hai người đang ngồi.
“Anh làm gì mà cứ nhìn tôi như vậy.” Cô bực bội nói.
“Bởi vì anh nhìn em còn chưa đủ.”
“Đồng Hàn Thành! Anh đang nói gì đó?” Cô bị mấy lời này của anh chọc tức điên.
“Ý của anh là…có phải em nên giới thiệu cơ bản về ngày hôm nay cho anh biết được không?” Thấy cô bị mình chọc như vậy, anh không dám tiếp tục chọc cô nữa, vôi vàng trở lại chủ đề chính.
“Giới thiệu cái gì?” Giọng điệu của Trình Cốc Tâm cứng ngắt, vẻ mặt nghiêm túc.
Dù Trình Cốc Tâm không nể mặt anh cỡ nào, từ đầu đến cuối Đồng Hàn Thành vẫn mỉm cười và kiên nhẫn với cô, “Ví dụ như trường học của em, còn có quy trình ngày hôm nay nữa.”
“Trên bàn có sổ tay giới thiệu và bản đồ quy trình ngày hôm nay, bộ anh không biết nhìn à?”
“Nhưng anh cảm thấy nếu nghe em nói thì sẽ sống động hơn.”
“Đồng Hàn Thành, anh cũng phiền quá đấy!” Cô lại bị anh kích thích lần nữa.
“Nhưng cái này không phải là nhiệm vụ ngày hôm nay của em hay sao?”
Trình Cốc Tâm đứng bật dậy từ sô pha, hùng hổ đi tới chỗ anh. Người không biết còn tưởng cô sắp ra tay với anh, thật ra cô chỉ đi tới cầm lấy quyển sổ tay giới thiệu mà thôi. Rõ ràng Đồng Hàn Thành cũng bị bộ dáng của cô làm cho hoảng sợ, đây chính là ví dụ của những người sợ chuyện không đâu đấy.
Cô cũng rất nể mặt cầm quyển sổ giới thiệu lên đọc từng chữ cho anh nghe. Ngay cả một chút tình cảm hay nhịp nhàng cũng chẳng có, nhưng Đồng Hàn Thành lại thấy rất buồn cười. Sau khi đọc xong ngay cả Trình Cốc Tâm cũng chẳng nghe nổi mấy thứ cô đọc, nhưng người kia thì vẫn hưng phấn như cũ.
“Anh đói bụng rồi.” Sau khi cô đọc xong, Đồng Hàn Thành chẳng khách khí chút nào đưa ra yêu cầu của mình.
“Vậy thì đi ăn.” Bây giờ cô khát muốn chết, cái giới thiệu về trường học này nó kéo từ năm này qua năm khác, lãng phí rất nhiều nước bọt của cô.
“Được đi thôi.”
“Đi đâu?” Trình Cốc Tâm có chút không bắt kịp theo lối suy nghĩ của anh.
“Đi ăn.”
“Anh muốn ăn thì anh đi ăn đi, chuyện này đâu có liên quan tới tôi!” Quả nhiên là chẳng hiểu nổi.
“Bộ đây không phải là công việc của em sao?”
Trời ơi bây giờ có thể nói ngay cả tinh thần và thể xác Trình Cốc Tâm đều cảm thấy rất mệt, từ trong ra ngoài đều rất phiền chán, quả nhiên là cô gặp phải chuyện lớn rồi.