“Reng…” Khi Trình Cốc Tâm đang mặc áo thì cái điện thoại để ở đầu giường vang lên, bởi vì vội chạy qua nghe điện thoại, nên cổ áo bị mắc kẹt với dây áo ngực, dù cô muốn kéo áo xuống cũng kéo không được.
Di động cứ vang lên từng đợt, dù Đồng Hàn Thành ngồi ở trong phòng khách cũng nghe được, anh cho rằng cô đang ngủ chưa tỉnh lại, nên vội vã chạy vào phòng ngủ muốn giúp cô tắt đi. Nào ngờ mới mở cửa ra chính là cảnh tượng mê người như vậy, lưng trần trắng nõn với áo nội y sáng màu hấp dẫn lạ người, cúi đầu ở bên dưới còn mặc một cái quần đùi thoải mái, xuống chút nữa chính là đôi chân hoàn mỹ, anh theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
Tiếng Đồng Hàn Thành mở cửa không có lớn, nhưng cũng đủ làm cho Trình Cốc Tâm phát hiện, để anh nhìn thấy cảnh tượng như vậy làm cho cô xấu hổ không nói nên lời. Cắn răng, dứt khoát không thèm quản anh, tùy ý cứ bộ dạng đó đi đến bên giường cầm điện thoại lên nghe, mà chính mình cũng chẳng có gì hay để anh nhìn.
“A lô, Gary.”
Nghe được tên này theo phản xạ Đồng Hàn Thành liền nhíu mày, cả khuôn mặt đều đen đi.
“À…được, anh không cần phải lên đây, tôi có thể tự xuống.” Nói xong hai câu Trình Cốc Tâm vội vã cúp điện thoại, quay đầu nhìn lại, Đồng Hàn Thành vẫn đứng không nhúc nhích ở trong phòng. Cô nổi giận, nhìn qua anh bằng nửa con mắt đầy giận dữ.
Mặc dù không nghe thấy người đàn ông ở đầu dây bên kia nói gì, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu, thất thần đứng ở đó, lại muốn biết bọn họ đang nói cái gì.
“Sao anh còn chưa đi ra!” Trình Cốc Tâm không nhịn được nữa, một bên vừa cố kéo góc áo xuống, một bên thì dù kéo thế nào cũng không xuống.
“Nếu không thì để anh giúp em nhé?” Tạm thời cứ bỏ qua mấy chuyện khác đã, Đồng Hàn Thành phát hiện cô có vấn đề.
“Không cần!” Ngoài miệng thì nói không cần nhưng thật lòng thì cô đang rất khó chịu.
Anh không thèm quan tâm chuyện cô cự tuyệt, đi tới giữ lấy tay cô. Trình Cốc Tâm không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp làm như vậy, nhất thời bị dọa sợ không dám di chuyển, để mặc cho tay anh trêu đùa ở sau lưng cô thật lâu, còn có cảm giác rùng mình khi bàn tay thô to của anh lướt qua da ở sau lưng cô.
“Được rồi.” Sau khi anh kéo áo cô xuống còn vuốt phẳng lại, ngẩng đầu lên nói.
“Hừ, anh có thể đi ra ngoài rồi.” Không có ý muốn cảm ơn anh, Trình Cốc Tâm ngang ngược trả lời anh.
Bất ngờ là Đồng Hàn Thành chẳng nói lại câu nào, mà yên lặng đi ra ngoài cửa phòng ngủ, toàn bộ mọi chuyện làm cho Trình Cốc Tâm chẳng hiểu ra làm sao cả.
Ở ngoài cửa phòng không thấy bóng dáng của anh, nhưng lại đột nhiên bay tới một câu, “Bữa sáng để ở trên bàn.”
Trình Cốc Tâm bĩu môi, bộ anh chuẩn bị bữa sáng thì cô bắt buộc phải ăn sao? Cô cứ không muốn đấy, xoay người lại mở tủ quần áo, sắp xếp quần áo, chuẩn bị chạy lấy người.
Hai người hoàn toàn không nói tới một chữ về chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Nửa tiếng sau, chuông ngoài cửa vang lên, người đi ra mở cửa là Đồng Hàn Thành, Trình Cốc Tâm còn ở trong phòng sắp xếp lại mọi thứ của mình cho tốt. Người đến là Gary, sau khi mở cửa liền nhìn thấy anh nên mặt của Đồng Hàn Thành đen lại, không nói chuyện với anh cũng chẳng cho anh vào nhà, cứ đứng ngoài cửa như vậy. Đồng Hàn Thành không phải là người không có giáo dục, tốt xấu gì anh cũng xuất thân từ trường số 1, từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục rất tốt, hơn nữa anh cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, không phải là cái loại trẻ ranh không có giáo dục. Nhưng trước mặt anh lại là tình địch của anh, nên anh chẳng muốn cho anh ta sắc mặt tốt, lần nào cũng như vậy. Thật ra trong lòng anh có nhiều lần tà ác nghĩ tới, nhiều lần Trình Cốc Tâm không chấp nhận anh chính là do người đàn ông này gây ra, anh ta biết cô là người có chồng, vẫn đến trêu chọc cô, cám dỗ cô, hoàn toàn xem người chồng danh chính ngôn thuận như anh là vật trang trí, cuối cùng làm cho cô phải rời khỏi anh. Nói dễ nghe cô và anh ta chính là đối tượng di tình biệt luyến, nói khó nghe anh ta chính là cái thể loại tiểu tam tới đây để phá hoại hôn nhân gia đình người khác. Càng nghĩ càng khó chịu, Đồng Hàn Thành nhìn chằm chằm anh đến nổi mắt đỏ lên.
“Chào anh, anh Đồng.”
Vốn Gary cho rằng anh sẽ không gặp anh ta, dù sao anh cũng không ngờ tới anh tới đón Trình Cốc Tâm lại đụng mặt Đồng Hàn Thành. Từ nhỏ anh đã được giáo dục vô cùng tốt, dù Đồng Hàn Thành không muốn gặp anh, anh vẫn mỉm cười đối mặt với anh ta, nhưng mà anh ta cứ nhìn anh theo kiểu rất kỳ lạ? Làm như người trước mặt không phải là người bình thường, ngược lại thì giống như một con thú dữ hơn, lúc nào cũng có thể bổ nhào lên người khác.
Không bao lâu sau, Trình Cốc Tâm kéo theo va ly xuất hiện trong phòng khách, cô cảm thấy chắc giờ đi xuống thì sẽ gặp Gary, nào ngờ mới mở cửa ra thì thấy hai người đàn ông đang đứng trước cửa nhà.
“Gary, sao anh lên đây?”
Gary vòng qua Đồng Hàn Thành nhìn vào trong phòng, “Tôi lên giúp cô cầm hành lý xuống.”
“Vậy sao anh không vào nhà?” Vừa mới hỏi những lời này, cô liền ý thức được có người vẫn đang đứng che ở trước mặt của Gary, cũng biết cô không cần hỏi nữa.
Gary lúng túng mỉm cười, ý bảo cô không sao.
“Tôi đã thu dọn xong rồi, có thể đi rồi.” Trình Cốc Tâm hoàn toàn bỏ qua người nào đó, kéo va ly đi ra khỏi cửa.
“Em đi đâu?” Đồng Hàn Thành không xem mình như không khí, cảm giác tồn tại của anh thật sự thấp như vậy sao?
“Chuyển nhà.”
“Muốn dọn tới sống với anh ta sao?” Mắt anh hồng lên chỉ người đàn ông đang đứng ở ngoài cửa chất vấn cô.
“Anh nói đi đâu vậy, suy nghĩ đừng có hẹp hòi như vậy có được không!” Trình Cốc Tâm chẳng thích tiếp tục tranh chấp với người đàn ông này, có lúc quả thật trẻ con đến chết, anh cho rằng mình là ai chứ.
Cô muốn đi nhanh ra khỏi đây, nhưng Đồng Hàn Thành đang đứng ở cửa lại không muốn nhường đường, nên hung hăng nói một câu, “Tránh ra để tôi đi!”
Đồng Hàn Thành chưa từng thấy Trình Cốc Tâm như vậy, anh biết cô thật sự đã nổi giận rồi, đành phải nghiêng người nhường đường. Giờ anh còn có thể làm thế nào nữa? Nếu như không thức thời, chỉ sợ tới sau này ngay cả một cơ hội cũng chẳng có.
Trình Cốc Tâm đi rồi, kéo theo hành lý của cô đi cùng với người đàn ông khác rồi. Đồng Hàn Thành cảm thấy đặc biệt mất mác ngồi ở trong phòng khách, bây giờ anh chính là một người đàn ông có vợ chạy theo người đàn ông khác, đáng thương như vậy, chỉ có thể tự mình che mặt than vãn. Anh chờ ngày nghỉ này lâu như vậy, trải qua bao đau khổ, một người ở trong ngôi nhà này quá cô đơn, không bằng quay về quân đội thôi, giống như anh của ngày trước chưa bao giờ có ngày nghỉ.
Điện thoại vang lên, hình như anh vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng của anh, anh vẫn không phát hiện thấy. Trình Cốc Tâm ơi là Trình Cốc Tâm, cô thật sự là tâm ma của anh, nếu như cuộc sống sau này không có cô, chắc anh sẽ sống tiếp rất khổ sở. Chuyện cho tới bây giờ anh vẫn không nhìn ra vấn đề nằm ở đâu, anh đối với cô không tốt sao? Mị lực của anh không đủ lớn sao? Anh đối với cô còn chưa đủ trực tiếp sao? Vậy thì là như thế nào, vì sao cô lại vứt bỏ anh mà chọn người đàn ông khác? Người đàn ông đó có gì tốt hơn anh chứ?
Điện thoại trên bàn vang lên một lần lại một lần, cứ vang lên không ngại phiền, cuối cùng cũng gọi được Đồng Hàn Thành trong suy nghĩ quay về.
“A lô.” Anh hoảng hốt như không nghe thấy điện thoại, lập tức bắt máy liền.
“Hàn Thành, sao giờ anh mới bắt máy, em còn tưởng anh gặp chuyện gì rồi chứ.” Giọng nói của Tân Nguyện vang lên ở đầu bên kia.
“Có chuyện gì sao?” Tâm tình của Đồng Hàn Thành không được tốt, giọng nói cũng rầu rĩ.
Lỗ tai của Tân Nguyện rất thính, cô hiểu rất rõ Đồng Hàn Thành, biết anh nhất định là có chuyện gì xảy ra rồi, “Anh sao vậy, người anh em?”
“Không có chuyện gì.”
“Không có chuyện gì sao, vậy ra ngoài uống một ly không?” Chính bởi vì biết quá rõ tính tình của Đồng Hàn Thành, lúc này cô mới không lấy cứng chọi cứng, mà lựa chọn đi đường vòng.
Đồng Hàn Thành trầm mặc, trong lòng có một nổi sầu lo không thể nói nên lời, nhưng uống rượu lại là một sự lựa chọn rất tốt, làm tê liệt bản thân mình, thì sẽ không còn nhớ tới Trình Cốc Tâm người đã đả thương lòng của anh nữa. Vì thế anh liền gật đầu đồng ý.
Đương nhiên Trình Cốc Tâm hoàn toàn không biết sự ra đi của cô đã làm Đồng Hàn Thành đau khổ tới cỡ nào, cô vẫn luôn một lòng cho rằng sự ra đi của mình là quyết định tốt nhất, dù Đồng Hàn Thành không bỏ cô nhưng cô vẫn không thể nào bỏ qua sự tồn tại của hai mẹ con kia. Cô vẫn cảm thấy chính mình mới là người chịu tổn thương, hoàn toàn đau khổ.
Tốt rồi, bây giờ rốt cuộc cũng đã rời khỏi, cô có thể bỏ xuống tất cả làm lại từ đầu, cuộc sống mà, vẫn phải tiếp tục thôi, cái người tên là Đỗ Tư Tuấn hay là Đồng Hàn Thành, đều là mây trôi qua, cô nên nhìn về tương lai nhiều hơn.
Gary không chỉ có tốc độ nhanh, mà còn rất có hiệu sức làm việc, anh đã tìm được một phòng cho Trình Cốc Tâm ngay gần trường học của cô, đi bộ khoảng mười phút, có thể giúp cô lên lớp vừa nhanh vừa tiện. Hơn nữa, phòng lại cực kỳ tốt, có thể nói nó là phòng trọ nằm trong một khu rất cao cấp, còn vượt xa cả yêu cầu của Trình Cốc Tâm.
Tuy là phòng ở quá tốt, nhưng Trình Cốc Tâm cảm thấy nó không cần thiết cho mấy. Cô đã xin nhà trường một phòng ký túc xá một khoảng thời gian rồi, nhanh nhất thì cũng phải học kỳ sau, cho nên cô sẽ ở đây một thời gian ngắn, tiền nhà chắc cũng sẽ rất mắc, cô cảm thấy nó quá lãng phí rồi. Cô đã nói với Gary có thể đổi chỗ khác hay không, điều kiện ở đây quá tốt, nhưng Gary nói không cần, nhà này là của anh, thậm chí mấy tòa nhà lớn lân cận cũng là của anh, một gian nhà nhỏ này đối với anh không là gì cả.
Nói thế nào thì Trình Cốc Tâm cũng không nhận, anh cũng đã giúp cô quá nhiều rồi.
“Tôi nói chúng ta là bạn tốt mà, phòng này cứ coi như tôi cho cô mượn ở tạm đi.” Cô cứ cố từ chối làm cho anh cảm thấy có chút tự giễu.
“Nhưng mà…” Tìm không được lý do, tâm lý cũng có chút ngại.
“Đừng nhưng nhị nữa, cứ ở lại phòng trọ này đi.” Anh cố gắng khuyên cô.
Từ chối vài lần Trình Cốc Tâm vẫn phải gật đầu, tìm đâu ra nơi nào tốt hơn nơi này, không phải sao?
“Cảm ơn anh.” Cô nhếch môi cười.
Thấy cô gật đầu, rốt cuộc Gary cũng thở dài nhẹ nhõm, nhịn không được lại trêu cô, “Không cần cảm ơn tôi đâu, hay là cô cho tôi ở lại theo đuổi cô đi.”
“Hả? Anh nói đùa à, ha ha ha.” Khi cô nghe thấy lời này làm cho cô cảm thấy có chút kinh sợ.
“Tôi nghiêm túc đó, không phải đùa đâu.” Gary nháy đôi mắt to, nhìn cô chăm chú.
Trình Cốc Tâm ngây người, nói cô không có cảm giác thì cũng không phải, tình cảm của cô không có xui xẻo tới mức đó đâu, một người đàn ông đối tốt với cô như vậy, nói không muốn là chuyện không thể nào, tốt đến mức hơn cả quan hệ bạn bè bình thường. Nhưng cho tới nay anh vẫn chưa bao giờ đâm vào lớp giấy đó, nên cô vẫn luôn giả bộ chẳng biết gì. Bởi vì trước đó cô là người đã có chồng, nhưng bây giờ cô vừa độc thân, không nghĩ tới anh lại lập tức đâm thủng tấm giấy đó nhanh như vậy.
Vừa mới bị tổn thương sau hai lần tình cảm, Trình Cốc Tâm cũng sẽ không mở lòng mình ra dễ dàng như vậy, chiêu đầu tiên này của Gary thật sự là sai lầm rồi. Chỉ có điều đó cũng không phải là trở ngại của anh, từ trước tới giờ anh là người có tình cảm rất trực tiếp, tuổi của anh cũng không còn nhỏ, tình cảm trong lòng cũng không cần che giấu, anh cũng không đủ tuổi để chơi mấy trò tình yêu của mấy cô bé cậu bé mới lớn. Cho nên sau khi cô khôi phục lại sự độc thân của mình, anh nhanh chóng nói ra, cũng không phải là quá gấp, theo logic thì nó chỉ tiện mà thôi.
“Thật xin lỗi Gary, bây giờ tôi không có ý đi lo mấy chuyện này.”
Quả nhiên lại bị từ chối nữa, Gary cũng từng nghĩ tới, nếu như Trình Cốc Tâm thật sự tiếp nhận anh, anh cũng sẽ không nhớ mãi cô không quên như vậy.
“Không sao, thời gian còn dài mà, tôi vẫn còn có cơ hội, không phải sao?” Điểm này thì anh cực kỳ tự tin.
Trình Cốc Tâm lúng túng giật nhẹ khóe miệng, tốt hơn là không nên nói gì nữa. Haizz, mới vừa đi ra khỏi vấn đề tình cảm đáng ghét kia, sao giờ lại gặp phải hoa đào chứ, chẳng lẽ đây là lỗi của cô sao?