Vài ngày sau, rốt cuộc cũng tới ngày Trình Cốc Tâm xuất viện. Trong khoảng thời gian này cô đợi ở trong bệnh viện tới sắp mốc meo luôn rồi, tuy là Hà Tố Mẫn chăm sóc cô rất chu đáo, nhưng mỗi lần nhàm chán cô cũng chỉ có thể nhìn trần nhà đến ngẩn người. Cho nên cô rất mong đợi đến ngày xuất viện, nhưng về một phương diện khác cô lại không muốn xuất viện. Nguyên nhân chỉ có hai, sau khi xuất viện, tất nhiên sẽ đối mặt với rất nhiều người, dù sao cô cũng không phải là Trình Cốc Tâm trước kia, không biết những người đó có vì biểu hiện bây giờ của cô mà vạch ra sơ hở của cô hay không. Còn có chuyện làm cho cô nhức đầu nhất là cô phải kết hôn với người đàn ông mà cô chỉ mới gặp qua có một lần.
Mặc dù kiếp trước cô cũng đã từng có một đoạn tình cảm, tạm xem như là kiếp trước đi, thua vô cùng cẩu huyết, người đàn ông mà cô cho là hoàn hảo nhất thì ra là kẻ bắt cá hai tay, dám qua lại với em họ cô. Mà bây giờ cô trọng sinh có thân phận mới, cô vốn tưởng rằng mình có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng không nghĩ tới khi cô mới tỉnh lại thì người ta đã an bài xong chuyện kết hôn của cô. Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, không phải là trước giải phóng nữa, quân nhân thì cũng có tự do yêu đương chứ, Trình Cốc Tâm đang im lặng gào hét ở trong lòng. Được rồi, cô thừa nhận mình đã từng tự do yêu đương và cũng đã thất bại thảm hại, nhưng đó cũng không có nghĩa là về sau cô sẽ không gặp được tình yêu đích thực của mình.
Vì thế hiệp nghị trước khi kết hôn với Đồng Hàn thành là phải làm. Tính cách kiếp trước của Trình Cốc Tâm cũng là loại càng áp chế lại càng mạnh mẽ, cho nên trải qua một lần thất bại cũng không có nghĩa tiếp theo sẽ như vậy. Thậm chí ông trời đã giúp đại nạn cô không chết, có lẽ cũng bởi vì điều này, ở một phương diện khác, Trình Cốc Tâm bây giờ có vẻ vui vẻ hơn Trình Cốc Tâm trước kia.
Một anh lính đã đưa Trình Cốc Tâm và Hà Tố Mẫn về nhà. Nhà của nhà họ Trình nằm trong khu gia thuộc của quân khu, hoàn cảnh nơi này cũng bình yên như nhà bình thân thôi, nhưng có điều người bình thường lại khó có thể đi đến nơi này.
“Cốc Tâm, con trở về phòng nghỉ ngơi trước đi, mẹ dọn dẹp một chút rồi sẽ nấu cơm cho con.” Hà Tố Mẫn để hành lý xuống, quay đầu lại nói với Trình Cốc Tâm đang do dự.
“Dạ được.” Sau khi trả lời thì mới giật mình, cô không biết phòng của Trình Cốc Tâm ở đâu. Kiên trì đi lên cầu thang, cùng lắm thì tìm đại một phòng, dù sao nơi này cũng là nhà của mình.
Nhìn trang trí trong nhà họ Trình thì có thể biết được phong cách của Hà Tố Mẫn và Trình Bác Hải, ngay ngắn chỉnh tề nhưng không có mất đi phần ấm áp. Đẩy cửa gỗ của một phòng, tiến vào thì thấy không phải là phòng ngủ mà là thư phòng. Đây chính là của Trình Bác Hải, sách trên giá có hơn phân nửa là sách quân sự, trên giá đồ ở góc phòng cũng có treo một bộ quân phục màu xanh. Cô đối với Trình Bác Hải cũng không có tính hứng thú nào, mặc dù chỉ chạm mặt ông có một lần, nhưng cô cảm thấy người ba này không hề yêu thương con gái của mình.
Đẩy ra cánh cửa kế bên, cô liền nhận ra đây chính là căn phòng của Trình Cốc Tâm trước kia. Khăn trải giường là kiểu có những bông hoa nhỏ ở phía trên, trên đầu giường cũng bày ra bức ảnh hồi nhỏ của Trình Cốc Tâm, cô bé mặc một bộ váy hoa có tất chân trốn ở trong vườn hoa, cười cực kỳ rực rỡ. Ngoại trừ khung hình này, trong phòng cũng chỉ có mặt bàn trống trơn. Trình Cốc Tâm im lặng cảm khái, cuộc sống của nữ quân nhân không khỏi có chút quá qua loa rồi.
Đột nhiên cô rất hiếu kỳ, ngoại trừ mặc quân trang thì cô ấy còn thích mặc kiểu quần áo như thế nào, theo góc độ nữ tính mà xem, đó cũng là một cách để biết rõ tính cách của một con người. Nhưng sau khi kéo tủ quần áo ra, cảnh tượng bên trong làm cho cô sợ ngây người, tủ quần áo ở trong phòng của Trình Cốc Tâm không nhỏ, sau đó có tới mấy cánh cửa, chất liệu gỗ cũng làm bằng loại tốt nhất, tuổi của nó chắc cũng đã lâu rồi. Nhưng điều làm cho cô giật mình là cái tủ gần như là trống trơn. Bên trong chỉ treo có vài cái áo sơ mi trắng, còn một phía khác thì có mấy bộ quần áo nhưng có lẽ là của Trình Cốc Tâm khi còn bé. Nhưng tại sao trong tủ lại như vậy, vậy trước kia Trình Cốc Tâm mặc cái gì? Chẳng lẽ chỉ mặc quân trang thôi sao? Nhưng bộ quân trang đó ở đâu chứ? Giờ chỉ có một bộ duy nhất đó chính là bộ cô mặc hồi nhảy xuống hồ nước.
“Trước đây con rất ít khi ở nhà, con xem, phòng của con trống rỗng.” Đột nhiên có một giọng phát ra ở cửa làm cho cô giật cả mình, sửng sốt vài giây rồi mới phản ứng kịp ý ở trong lời nói của Hà Tố Mẫn.
“Khoảng thời gian này con cứ ở nhà đi, quần áo thì có thể nhờ người đi tới trường học lấy về.” Hà Tố Mẫn nhìn thấy cô muốn nói lại thôi, cho rằng cô muốn từ chối, “Đừng có nói không được, trước đây con luôn nói bận, thỉnh thoảng trở về một chuyến thì chẳng ở lại ngủ qua đêm. Đợi đến sau khi con lấy chồng rồi, thì sẽ không có cơ hội về nhà nữa. Căn phòng này lúc nào cũng lạnh, ba con đã ít về nhà nên giờ chỉ có mình mẹ ở nhà chờ mọi người thôi.”
Thì nơi này không có quần áo của Trình Cốc Tâm là vì cô ấy đã mang đi hết. Nghe đến đó, Trình Cốc Tâm thật sự thông cảm cho Hà Tố Mẫn. Từ lúc cô tỉnh dậy cho tới nay, chỉ có mình bà cẩn thận chăm sóc cho cô. Bởi vậy có thể thấy, bà thật sự yêu thương đứa con gái này. Nhưng cô không hiểu tại sao trước đây Trình Cốc Tâm lại lạnh lùng như vậy, cũng không có ở nhà, cũng không thường ở bên cạnh mẹ, thậm chí không suy nghĩ cho mẹ mà nhẫn tâm nhảy hồ tự tử.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, về sau con chắc chắn sẽ bỏ ra thật nhiều thời gian để ở bên cạnh mẹ, sau khi kết hôn thì cũng giống như vậy thôi.”
“Không sao, có con ở với mẹ trong khoảng thời gian này là đủ rồi, sau này có rảnh thì về thăm mẹ là được, sau khi kết hôn thì nên ở bên cạnh Hàn Thành nhiều hơn đi.”
Lời nói vừa nói ra liền đánh tan toàn bộ những cảm xúc thương cảm của Trình Cốc Tâm.
Đêm hôm đó, Trình Bác Hải ở trong điện thoại kêu Hà Tố Mẫn chuyển lời lại cho Trình Cốc Tâm rằng hôn lễ của cô đã được định ngày rồi, chính là thứ sáu tuần sau, hơn nữa tổ chức đã chuẩn bị thỏa đáng hết tất cả rồi, chỉ cần cô tham gia đúng ngày là được. Lời này nói ra giống như nói Trình Cốc Tâm không phải là cô dâu vậy, mà chỉ chung chung như người được mời tới tham gia hôn lễ, một chút cũng không phải là chuyện của cô.
Trình Cốc Tâm cảm thấy trước khi kết hôn nên đi tìm Đồng Hàn Thành ký thỏa thuận của hai người trước, nhưng sau khi lập xong bản thỏa thuận thì lại không biết tìm Đồng Hàn Thành ở đâu. May mà bên cạnh cô còn một người có thể biết đó chính là mẹ cô, Hà Tố Mẫn.
Đồng Hàn Thành ở đâu Hà Tố Mẫn biết rất rõ, bởi vì Trình Bác Hải từng đề cập qua với bà. Hơn nữa Đồng Hàn Thành lại ở sư đoàn bộ binh 139, đó chính là át chủ bài của quân khu, bà thân là vợ của Tư lệnh đương nhiên là cũng hiểu biết những chỗ đó. Chỉ có điều khi Trình Cốc Tâm hỏi bà thì bà vẫn không nhịn được mà trêu chọc vài câu. Trong quan niệm của bà, con gái trước khi lấy chồng đều tràn ngập ước mong đối với chồng tương lai của mình, cũng giống như lúc bà được sắp xếp để cưới Trình Bác Hải vậy.
Trình Cốc Tâm ngượng ngùng nghe xong lời nói của bà, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lên. Hà Tố Mẫn nhìn thấy bộ dáng của con gái mình như vậy, càng cảm thấy rằng con gái trước khi lấy chồng nên ngượng ngùng.
Sáng ngày hôm sau, Trình Cốc Tâm mặc một bộ quân trang, đọc lại bản thỏa thuận mà mình đã viết lần nữa rồi mới lên đường, mục đích chính là tổng bộ của sư đoàn bộ binh 139. Vì sao cô lại mặc quân trang, vì cô cảm thấy mặc như vậy khi đi tới quân đội thì sẽ có phần thân thiết hơn, hơn nữa còn có ba ngôi sao ở trên vai, nhóm lính nhỏ cũng có thể khách khí với cô một chút.
“Khưu Nhĩ, cậu cảm thấy nhóm binh nhì mới tuyển đến tổng bộ của sư đoàn như thế nào, nói ra quan điểm của cậu một chút đi.” Dưới ánh nắng gay gắt, Đồng Hàn Thành và Khưu Nhĩ đứng ở một bên của một mãnh đất, nghe thấy tiếng hô một hai ba bốn của nhóm lính chạy đằng xa.
Có kinh nghiệm từ chuyện lần trước, Khưu Nhĩ cũng không dám nói bậy, một trăm cái hít đất thì còn được, nhưng nửa ngày ngắn ngủn mà bắt anh phải kiếm đủ một ngàn chữ thì làm anh nghẹn muốn chết. “Báo cáo Phó sư trưởng, tôi cảm thấy tố chất của bọn họ cũng được, chỉ là còn thiếu chút rèn luyện.”
“Ừm, ánh mắt rất tốt. Biết luyện như thế nào chưa?”
“Tăng thêm số lượng.” Khưu Nhĩ nhớ ngày đó cũng là như vậy, cho nên đối với anh chuyện này không thành vấn đề.
“Cái gì? Mẹ nó cậu còn tưởng bây giờ là sáu bảy năm trước sao, chẳng lẽ mỗi người đều giống như cậu vậy?” Đồng Hàn Thành không nhịn được mà nói tục, theo anh nhiều năm như vậy, làm sao lại không hiểu được ý tứ của anh chứ.
Khưu Nhĩ nhăn mặt nghiêm lại, nét mặt đầy vẻ khó xử, anh thật sự không biết, tại sao những người này lại không giống anh chứ.
“Có biết cái gì gọi là vấn đề phân tích riêng không? Bọn họ là một đám người được lấy ra từ trường cao đẳng giáo dục thì làm sao giống như cậu, khi đó cậu chỉ là một thằng nhóc lỗ mãng, không hiểu cái gì hết, chỉ biết làm liều là giỏi.”
“Phó sư trưởng, cái này…tôi quả thật không biết.” Khưu Nhĩ gãi đầu.
“Kêu cậu bình thường xem nhiều sách chính trị vào, cậu có xem không? Đừng có không có việc gì thì lại ôm cái máy tính nghiên cứu mấy cái phương trình của cậu.” Khưu Nhĩ là người mà anh một tay đề bạt, đương nhiên là anh hi vọng cậu ta có thể phát triển toàn diện.
Đúng vậy, chuyện này Đồng Hàn Thành đã sớm nói qua với anh, nhưng đối với anh ngoại trừ huấn luyện và máy tính, anh không có hứng thú với những vấn đề khác, nhất là sách, vừa thấy đã nhức đầu.
“Đi thôi, bảo với lớp trưởng dừng lại đi, nguyên tắc huấn luyện cơ bản nhất cũng không có.”
“Dạ, Phó sư trưởng.” Khưu Nhĩ chạy chậm qua đó, ở trước mặt Đồng Hàn Thành, anh không có một chút khí thế, chỉ có phục tùng mệnh lệnh. Nhưng dù sao cũng là Phó đoàn trưởng, trước mặt cấp dưới của anh, anh vẫn là người truyền lại mệnh lệnh cho nên khuôn cách của thủ trưởng vẫn uy nghiêm mười phần.
Các tân binh đang huấn luyện bỗng bị Phó đoàn trưởng Khưu kêu ngừng.
“Báo cáo Phó đoàn trưởng, anh có căn dặn gì sao?” Lớp trưởng phụ trách huấn luyện tân binh chạy đến trước mặt Khưu Nhĩ, chào một cái quân lễ.
“Bây giờ Phó sư trưởng có chuyện muốn nói.”
“Dạ thủ trưởng.” Lớp trưởng làm một cái quân lễ nữa, sau đó quay người ra lệnh, “Nghiêm, tất cả nhìn qua phải, nghỉ.”
Đồng Hàn Thành mới vừa bình tĩnh đứng ở trước mặt tân binh, còn chưa bắt đầu nói thì đã có một anh lính nhỏ chạy từ xa tới.
“Báo cáo Phó sư trưởng.” Anh lính nhỏ thở gấp làm một cái quân lễ. “Phòng trực ban nói, có một nữ quân nhân tìm anh.”
“Nữ quân nhân?” Đồng Hàn Thành buồn bực, anh có biết nữ quân nhân nào đâu.
“Dạ, Phó sư trưởng. Phòng trực ban còn nói, nữ quân nhân kia hình như tìm anh có việc gấp.”
“Lớp trưởng, tiếp tục huấn luyện.”
“Dạ Phó sư trưởng.” Lớp trưởng nhận được mệnh lệnh, lập tức phát lệnh bắt đầu tiếp tục huấn luyện.
Theo sau đó còn có nhiều tiếng khẩu lệnh, Đồng Hàn Thành vừa đi vừa buồn bực, anh nhập ngũ nhiều năm, hình như cho tới giờ cũng chưa bao giờ biết nữ quân nhân nào.
Đợi đến khi anh mở cửa phòng khách, khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp và rất khí khái kia, khóe miệng không tự chủ được cong lên.
“Đồng Hàn Thành, anh bận cái gì mà để tôi ở đây đợi lâu quá vậy.” Rốt cuộc cũng chờ đến khi gặp được người muốn gặp, Trình Cốc Tâm thở nhẹ ra. Thời tiết hôm nay không phải quá nóng, nhưng mà cô lại đang mặc quân trang đó. Quần áo này trước kia cô có thấy người ta mặc, cảm thấy rất khí khái và nho nhã, nhưng giờ mặc lên người thì lại cảm thấy kín không khe hở, vải rất kín gió, mồ hôi cũng chảy ra ở bên trong.
“Anh đi từ sân huấn luyện qua đây.” Anh trầm giọng trả lời.
“Vậy mà lâu như vậy sao?” Cô giơ tay sờ trán đã thấm ra mồ hôi của mình.
“Ừ, đoán chắc cũng hai kilomet.” Đồng Hàn Thành đột nhiên cảm thấy Trình Cốc Tâm rất đáng yêu khi cô đang oán giận với anh. Nếu như sau khi cô trở thành vợ mình, lâu lâu cũng giống như vậy, thì cuộc sống chắc chắn sẽ rất vui và hạnh phúc.
Hai kilomet? “Vậy sao anh đi chậm vậy?”
“Thì anh cũng đã đi tới rồi.”
Kỳ thật Trình Cốc Tâm không tin anh đi bộ tới, cô tình nguyện nghĩ anh chạy xe tới đây. Bởi vì bên ngoài mặt trời nắng như vậy, trên người cũng chỉ mặc một bộ đồ tác chiến, tính chất thông thoáng cũng không tốt, nhưng trên mặt lại không chảy ra một giọt mồ hôi. Hơn nữa nếu đúng là hai kilomet như anh nói, tốc độ như vậy cũng quá nhanh rồi, quả nhiên sự hiểu biết của cô đối với quân nhân không phải là thiếu bình thường. Không có cách nào bày tỏ tâm tình bây giờ của mình, Trình Cốc Tâm cứ lạnh lùng nhìn Đồng Hàn Thành, mà Đồng Hàn Thành cũng chăm chú nhìn lại cô.
Trình Cốc Tâm đột nhiên cảm thấy không khí bây giờ có chút quái dị, đúng rồi, xém chút nữa là cô đã quên việc chính khi tới đây.
“Hôm nay tôi tìm anh là có chuyện.”
“Chuyện gì?”
Cô à một tiếng rồi móc từ trong túi ra hai tờ giấy, bày ra trước mặt anh, “Ký thỏa thuận.”
‘Thỏa thuận trước khi kết hôn’, sáu chữ to rõ ràng đập vào mắt anh, nhưng anh lại hồn nhiên cho rằng cô đặc biệt tới đây là vì thăm anh, chỉ có điều chuyện này sao có thể, “A, để anh cẩn thận xem nó trước đã.”
“Anh có điều kiện gì thì có thể thêm vào, đây là những điều mà tôi có thể nghĩ tới.” Trình Cố Tâm nắm trong tay một phần khác, do dự nói, trong lòng cô lại không nắm chắc lắm, chỉ sợ Đồng Hàn Thành sẽ đổi ý.
“Không cần, anh ký.” Biểu hiện sảng khoái của Đồng Hàn Thành làm cho cô giật mình, làm cho cô có chút trở tay không kịp.
“Anh thật sự không muốn thêm cái gì sao?”
“Không có.”
Trình Cốc Tâm không biết sự sảng khoái của anh là vì anh tin rằng trong cuộc sống tương lai sau này của hai người, bản thỏa thuận này sẽ mất hiệu lực, Đồng Hàn Thành anh cưới cô dâu thì làm sao có chuyện ly hôn chứ.
Tiễn Trình Cốc Tâm đi, Đồng Hàn Thành lại quay về sân huấn luyện.
“Phó sư trưởng.” Khưu Nhĩ chào anh.
“Ừ.”
“Vị nữ quân nhân vừa rồi là ai vậy?” Đàn ông cũng có tính thích nhiều chuyện, huống chi đó còn là một vị nữ quân nhân đột nhiên tới tìm Phó sư trưởng người luôn nhiều năm không gần phụ nữ. Điểm quan trọng hơn đó là trước đó anh có điều tra tài liệu của một nữ quân nhân dùm cho Phó sư trưởng.
“Ở đâu mà nhiều vấn đề như vậy.” Sau khi gặp Trình Cốc Tâm, tâm tình của Đồng Hàn Thành cũng không tệ, cũng không có trách mắng gì Khưu Nhĩ nữa. Cái này mà là bình thường thì nói không chừng Khưu Nhĩ đã bị phạt rồi.
“Dạ thủ trưởng.” Khưu Nhĩ vội vàng tát vào miệng mình để mình không hỏi tiếp.
“Bà xã tương lai của Phó sư trưởng của cậu.” Đồng Hàn Thành đi đến mãnh đất ở đằng xa kia.
Cuối cùng những lời nói này cũng đã bay vào trong tai của Khưu Nhĩ.