Buổi sáng hôm sau, Khưu Nhĩ cầm tài liệu đúng giờ tới văn phòng của Đồng Hàn Thành báo cáo.
“Báo cáo thủ trưởng, anh kêu tôi đi điều tra tư liệu đã có rồi.” Khưu Nhĩ thuận tay chuyển mấy tờ giấy tới.
Đồng Hàn Thành vừa nhận xong liền lật ra xem, vừa hỏi, “Ừ, hiệu suất rất tốt, đã tra ra được gì?”
Hỏi đến chuyện này, Khưu Nhĩ có hơi khó xử gật đầu, “Tôi…”
“Đừng có ấp úng nữa, mau báo cáo đi.”
“Dạ, thủ trưởng. Tôi đã xâm nhập vào hệ thống công trình học của quân đội, sau đó đã tìm được những tài liệu này.”
“Làm bậy!” Đồng Hàn Thành vỗ bàn, “Tôi kêu cậu làm như vậy sao?”
“Thủ trưởng, tôi sai rồi, nhưng nếu không làm như vậy thì việc tra ra tài liệu là chuyện rất khó.” Lợi dụng phương pháp tối cao của trang thiết bị tin học, tất nhiên đây cũng chính là sở trường của Khưu Nhĩ.
“Không đúng, sai chính là sai.”
“Dạ thủ trưởng, tôi thừa nhận sai lầm này.”
“Một trăm cái hít đất kèm theo một bản kiểm điểm một ngàn chữ.” Đồng Hàn Thành không lưu tình chút nào.
“Hả?” Khưu Nhĩ khó mà tin được.
“Hả cái gì, nghe không hiểu lời nói của tôi sao, tối nay nhớ giao lại cho tôi.”
“Dạ thủ trưởng.” Khưu Nhĩ đành gãi đầu, bước ra khỏi phòng, sớm biết vậy thì đã không làm rồi.
Sau khi Khưu Nhĩ đi khỏi, Đồng Hàn Thành lật tài liệu ở trên tay ra xem. Trình Cốc Tâm, sinh năm 1985, là nghiên cứu sinh đã tốt nghiệp thạc sĩ của ngành công trình học máy tính khoa học và kỹ thuật của quân đội Trung Quốc, hiện được giữ lại dạy chuyên khoa cho các học sinh ở trường đại học. Những mục khác điều viết những kinh nghiệm học tập và trưởng thành từ nhỏ tới lớn của Trình Cốc Tâm, bao gồm cả những giải thưởng mà cô đã từng nhận trước kia. Nhưng mà trong đó có hai mục đã hấp dẫn sự chú ý của Đồng Hàn Thành. Thời đại học, cô đã từng được nhận giải quán quân của cuộc thi đấu vật giành cho học sinh nữ toàn quốc. Nhìn đến đây trong lòng Đồng Hàn Thành đã cảm thấy ngứa ngáy, rất muốn đấu với cô một phen. Mục thứ hai là lúc cô học tiểu học, đã từng đạt giải ba ở môn bơi lội tư do. Cho nên người như vậy mà chết đuối sao? Đồng Hàn Thành càng ngày càng hiếu kỳ về người con gái này, một bức ảnh thanh tú ở trên tài liệu, ước chừng đó chính là lúc cô còn là học sinh, một mái tóc ngắn hoạt bát, mắt to trong veo, làm cho anh lần đầu tiên cảm thấy cùng kết hôn với người con gái như vậy cũng có thể chấp nhận được, nhưng không biết tính cách của cô thế nào.
Buổi chiều Đồng Hàn Thành liền cầm theo bó hoa tươi tới bệnh viện quân khu, thân là đàn ông cần phải chủ động một chút, điều này thì anh biết.
Sau khi gõ cửa, anh liền thấy hình ảnh một già một trẻ đang nói chuyện vui vẻ.
“Xin hỏi cậu là?” Hà Tố Mẫn đứng dậy trước, hỏi người con trai xa lạ mặc quân trang ở trước mặt.
“Chào bác gái, cháu là Đồng Hàn Thành.” Đồng Hàn Thành cung kính nói tên và họ của mình.
Nghe thấy tên này, Hà Tố Mẫn không nhịn được đánh giá anh lần nữa. Nói thật trước đó bà cũng chưa gặp qua người đàn ông sẽ kết hôn với cô gái bà. Vóc người cứng rắn, khuôn mặt chính trực, thái độ lễ phép, cùng với hoa văn quân hàm ở trên vai anh, đều làm bà cảm thấy rất vừa lòng, ấn tượng lần đầu gặp mặt cũng rất tốt. Cùng lúc đó Trình Cốc Tâm cũng trốn ở phía sau Hà Tố Mẫn lén nhìn anh, nếu vừa rồi cô không có nghe lầm thì đây chính là người mà tổ chức sắp xếp kết hôn với cô. Nhìn bề ngoài thì không phải là một ông già.
“Là Hàn Thành à, mau tới đây ngồi đi, cháu đến thăm Cốc Tâm à.” Hà Tố Mẫn vội vàng tiến lên chào đón anh.
“Dạ, cháu có bó hoa tặng cho Cốc Tâm, cũng không biết là cô ấy có thích không?” Đồng Hàn Thành có chút ngượng ngùng gãi đầu.
Trình Cốc Tâm nhìn chăm chú bó hoa nằm trong tay anh, dứt khoát trả lời, “Không thích.”
“Cốc Tâm, con nói cái gì vậy?” Khi nào thì mẹ cô đã đứng về phía anh rồi, còn nữa vừa rồi anh còn xưng hô với cô là ‘Cốc Tâm’ sao? Thật là buồn nôn, bọn họ mới gặp mặt lần đầu tiên. Trình Cốc Tâm không phục hừ hừ hai cái.
“Không sao ạ, bây giờ thân thể của Cốc Tâm đã đỡ hơn chưa ạ?” Đồng Hàn Thành biểu hiện rất rộng lượng.
Gọi Cốc Tâm đến nghiện luôn rồi sao, bộ tôi với anh quen thân lắm sao? Trình Cốc Tâm đứng ở sau lưng Hà Tố Mẫn vứt cho Đồng Hàn Thành một cái ánh mắt xem thường, nhưng mà Đồng Hàn Thành chỉ cười tiếp nhận tín hiệu của cô.
“Đã khá hơn nhiều, qua hai ngày nữa thì có thể xuất viện, hai người các con trò chuyện trước đi, mẹ đi tìm bác sĩ nói chuyện chút đã.” Hà Tố Mẫn cảm thấy mình nên cho hai đứa trẻ một chút không gian, dù sao đây cũng là lần gặp mặt đầu tiên, cảm thấy bản thân mình không thể ở đây làm bóng đèn được.
Sau khi Hà Tố Mẫn đi rồi, Trình Cốc Tâm dứt khoát vùi đầu vào trong chăn không thèm nhìn anh, kỳ thật trong lòng cô cũng rất xấu hổ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp người đàn ông như vậy, lại còn là vị hôn phu của cô.
“Khụ khụ, Cốc Tâm?” Đồng Hàn Thành không thấy có tiếng động gì ở trong chăn.
“Kêu thân thiết như vậy để làm gì, tôi với anh cũng chẳng quen biết.” Thanh âm rầu rĩ truyền ra từ trong chăn.
“A, về sau sẽ quen thôi.” Xem ra tính cách của cô gái này cũng rất ngang bướng, điều này lại làm anh thấy có cảm tình.
Trình Cốc Tâm xốc chăn lên, “Ai muốn quen với anh chứ?”
“Chẳng lẽ về sau khi làm vợ chồng thì không quen sao?”
“Tôi nói muốn kết hôn với anh sao?”
“Vậy em cảm thấy em có thể không phục tùng mệnh lệnh của tổ chức sao?” Điểm này Đồng Hàn Thành rất rõ ràng.
“Tôi…” Hai ngày này Trình Cốc Tâm cũng đã lén suy nghĩ về vấn đề này, cho dù trước kia cô không hiểu nhiều về quân nhân, nhưng cô cũng biết rõ mệnh lệnh của thượng cấp là không thể không phục tùng. Mặc dù việc này có liên quan tới quan hệ tình cảm của cô, nhưng loại chuyện hôn nhân ở trong quân đội cũng không phải là hiếm gặp, huống chi cô còn có một người cha không muốn gặp làm Tư lệnh nữa. Cho nên muốn từ chối cuộc hôn nhân này thì khả năng là không thể.
Đồng Hàn Thành nhìn thấy mắt mũi của cô nhăn lại thành một chỗ, đối mặt với khuôn mặt đáng yêu và trắng nõn như vậy, anh nở nụ cười rất hài lòng.
“Đồng Hàn Thành?”
“Ừ.” Tên của mình được kêu lên từ miệng của cô hình như đặc biệt dễ nghe hơn.
“Tôi có thể thương lượng với anh một chuyện không?” Lần này giọng điệu của Trình Cốc Tâm có chút cứng ngắt và gượng gạo.
“Em nói đi.”
“Tôi biết anh không nguyện ý muốn kết hôn với một người anh chưa từng gặp, chưa từng biết như tôi, vì đó lại là mệnh lệnh của tổ chức nên không thể không theo. Cho nên tôi muốn chúng ta có thể bình tĩnh thỏa thuận một lần, sau khi kết hôn thì không thể can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau, một năm sau chúng ta sẽ ly hôn. Nói chính xác thì cuộc hôn nhân này là giả.” Đây là biện pháp duy nhất mà Trình Cốc Tâm có thể nghĩ tới, nhưng lại muốn xem anh có bằng lòng hay không.
“Đây chính là hành động lừa gạt tổ chức của em!” Sau khi nghe cô nói như vậy, Đồng Hàn Thành rất tức giận, kết hôn giả với anh, làm sao cô có thể nghĩ tới chuyện này.
“Ai nói là lừa tổ chức chứ, tôi cũng không phải là không kết hôn, chuyện chúng ta kết hôn như thế nào chẳng lẽ tổ chức còn muốn quản nữa sao.” Tại sao người đàn ông này lại cố chấp như vậy, sao lại không chịu động não một chút, quả thật đàn ông tham gia quân ngũ thì tứ chi đầu óc phát triển cũng đơn giản hơn.
“Vậy em cũng là đang gián tiếp lừa gạt tổ chức rồi.”
“Anh không cần phải cứng nhắc mãi như vậy có được không, chẳng lẽ anh nguyện ý cưới tôi sao?”
Đồng Hàn Thành vừa muốn trả lời cô ‘Cái đó thì cũng không phải không thể thử’, nhưng Trình Cốc Tâm lại cười rồi cướp lời, “Tôi chắc trong lòng anh cũng không muốn, cho nên đây là cách tốt nhất, hơn nữa tôi bảo đảm chuyện này chỉ có tôi và anh biết.”
“Chỉ có em biết? Anh biết?” Những lời này gợi lên hứng thú cho anh.
“Đúng vậy.” Trình Cốc Tâm dùng sức gật đầu, nếu như hai người đứng cùng một trận thì sẽ làm tốt thôi.
“Được, anh đồng ý.”
Câu trả lời của Đồng Hàn Thành làm cho cô giật mình, cô vốn tưởng rằng thân là quân nhân, tư tưởng cố chấp sẽ rất khó thay đổi. Không nghĩ tới anh sẽ đáp ứng nhanh như vậy, nhưng cô lại không hề biết suy nghĩ phía sau của Đồng Hàn Thành, “Anh…còn có câu hỏi nào nữa không?”
Anh đột nhiên bước tới trước mặt cô, “Đột nhiên anh rất tò mò, một người đã từng đạt giải ở cuộc thi bơi lội thì tại sao lại xém chết đuối hả?”
Câu hỏi sắc bén của Đồng Hàn Thành đã hỏi về sơ hở của cô, xem ra anh không hề biết chuyện cô tự tử. Chắc là Tư lệnh Trình đã giấu đi vụ tai tiếng này, chỉ nói với bên ngoài là xém chết đuối, ông không muốn mất mặt về chuyện con gái của mình đi tìm chết như vậy. Nhưng làm sao người đàn ông này lại biết được chuyện Trình Cốc Tâm đã từng đạt giải thưởng ở cuộc thi bơi lội.
“Lúc đó đầu óc của tôi trống rỗng, đã quên rồi.” Giả bộ mất trí nhớ là biện pháp tốt nhất.
“Đã quên rồi?” Đồng Hàn Thành nhìn chăm chú vào cô để xem biểu hiện của cô như thế nào, mắt di chuyển qua lại rất nhanh, chắc chắn là đang nói dối. Cô gái này thật sự là càng ngày càng cảm thấy có hứng thú.
“Không được sao, nước lạnh như vậy, tôi đã xém bị đông lạnh tới chết rồi.” Trình Cốc Tâm sợ anh không tin, còn cố ý giải thích thêm vài câu. Nhưng có vẻ là cô đã quên bây giờ là mùa thu, ở bên ngoài nhiệt độ rất ấm, cho nên càng chùi càng đen.
Nói cho cùng nguyên nhân là gì thì cũng đã làm cho Đồng Hàn Thành rất tò mò, nếu cô không muốn nói, về sau anh sẽ từ từ tìm hiểu sau.
“Đúng rồi, nghe nói trước đó em đã từng đạt giải quán quân của môn đấu vật?”
“Ừ…a.” Tại sao người đàn ông này lại điều tra gốc gác của cô hả, cô không biết chuyện trước kia của Trình Cốc Tâm. Nếu quả thật chính xác như lời anh ta nói, người con gái này trước đây cũng quá mạnh mẽ rồi, quán quân đấu vật sao? Không hổ xuất thân từ quân nhân.
“Có cơ hội chúng ta bàn luận một chút.”
“Cái gì?” Trình Cốc Tâm trước đây làm được thì không có nghĩa cô bây giờ cũng sẽ làm được, tuy là thân thể vẫn như trước, nhưng dựa vào năng lực của cô thì làm sao có thể làm được. “Này đã lâu rồi tôi chưa có đánh lại.”
“Cho nên trong quá trình thân thiết của chúng ta, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau.” Đồng Hàn Thành rất muốn biết thân thủ của cô.
“Không…mẹ, mẹ đã về rồi à.” Nhìn thấy Hà Tố Mẫn xuất hiện ở cửa, Trình Cốc Tâm làm như thấy được cứu tinh của mình.
“Mẹ không làm ảnh hưởng tới hai đứa chứ?”
“Dạ không có đâu bác gái.” Đồng Hàn Thành chuyển chiêu bài của anh thành gương mặt tươi cười, làn da màu lúa mì tôn lên hai hàm răng trắng, làm cho người ta lập tức cảm thấy trẻ ra rất nhiều, thành công lấy được hảo cảm của mẹ vợ tương lai.
“Không có đâu mẹ, sao mẹ đi lâu giờ mới về.” Giọng nói oán trách của Trình Cốc Tâm làm cho bà cảm thấy mình bỏ cô lại một mình để Đồng Hàn Thành ức hiếp cô vậy. Anh nhìn thấy bộ dáng cô làm nững với mẹ cảm thấy vô cùng hứng thú. Kỳ thật có cảm giác như vậy là vì hơn phân nửa thời gian của anh đều ở trong quân đội, không tiếp xúc với phụ nữ nhiều. Lần này đột nhiên tiếp xúc với Trình Cốc Tâm nhiều như vậy, khó trách anh có ấn tượng tốt.
“Mẹ chỉ muốn cho hai đứa có chút không gian để nói chuyện mà thôi, về sau hai đứa sẽ sinh hoạt cùng với nhau mà.” Hà Tố Mẫn cười nói.
Khóe miệng của Trình Cốc Tâm vì xấu hổ mà co rút, mẹ của cô nghĩ thật sự quá chu đáo, “Mẹ, vậy khi nào thì con có thể xuất viện?” Cô không muốn ngừng ở đề tài đó quá lâu.
“Cuối tuần này, chắc đến lúc đó hôn lễ của hai đứa cũng đã chuẩn bị xong rồi. Mẹ nghe ba con nó, báo cáo kết hôn của hai đứa cũng đã được thượng cấp đưa xuống rồi.”
Tại sao lại quay ngược về đề tài này nữa rồi, cô thật sự hi vọng không có cuộc hôn nhân này hơn.