Một đêm khó ngủ của cả Tử Đằng lẫn Phùng Đức Cường khiến sáng hôm sau thần sắc của cả hai đều mệt mỏi.
Như thường lệ, Phùng Đức Cường luôn thức dậy sớm hơn cả cô.
Nhưng hôm nay trông tâm trạng của anh có biểu hiện khác lạ.
Anh dậy sớm nhưng không rời giường vội mà chỉ mải ngó nhìn Tử Đằng đang cuộn mình trong chăn.
Cho đến khi ánh nắng ban mai đã lên cao, Tử Đằng từ từ tỉnh giấc sau giấc ngủ ngắn ngủi.
"Có chuyện gì thế?"
Tử Đằng hết hồn khi thấy Phùng Đức Cường cứ mãi ngồi đó nhìn cô mà không nhúc nhích.
Phùng Đức Cường nhẹ nhàng nói: "Tôi là chồng cô, nhìn chút không được sao?"
Những lời đó làm Tử Đằng thoáng chút bối rối.
Vì dù sao đi nữa từ trước đến giờ cô không hề có ý nghĩ sẽ quan tâm đến Phùng Đức Cường.
"Chồng tôi? Liệu anh có thể làm chồng tôi trong bao lâu?"
Câu nói bất ngờ của Tử Đằng làm Phùng Đức Cường chau mày lại.
Trong phút chốc anh cảm thấy cay đảng xen lẫn tức giận.
Cô chưa từng nghiêm túc trong mối quan hệ giữa họ, nhất là đối với cuộc hôn nhân này.
Tuy ngoài mặt anh không nói ra nhưng thực ra trong lòng Phùng Đức Cường rất sợ một ngày nào đó cô có thể rời đi.
Chuyện ở bên cạnh anh chỉ tạm thời là một bến đỗ mà thôi.
Anh biết rõ điều đó.
Nhưng mà anh thật sự có gì đó không cam lòng.
"Không được sự cho phép của tôi cô đừng hòng ly hôn"
Nói rôi Phùng Đức Cường nhanh chóng rời giường bỏ mặc Tử Đằng với ánh mắt khó hiểu.
Người đàn ông này càng lúc càng kỳ lạ.
Cũng như mấy hôm trước, hai người ngồi xuống bàn ăn với không khí im lặng tưởng như tiếng muỗi kêu cũng còn nghe rõ.
Phùng Đức Cường thì vừa ăn vừa đọc báo như mọi khi.
Tử Đằng chỉ cắm cúi vào đĩa thức ăn hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh ta.
Đảo Ngọc Lam năm trong quần thể Vịnh Thiên An nổi tiếng với hàng chục hòn đảo lớn nhỏ.
Những hòn đảo này đều thuộc sở hữu của nhà nước, duy có một vài hòn đảo có tiềm năng du lịch được các đại tư sản mua lại.
Và đảo Ngọc Lam là một trong số đảo trù phú đó.
Kế hoạch hưởng tuần trăng mật được quyết định ngay trong buổi sáng của ngày hôm đó.
Tử Đằng cũng lóng ngóng không biết làm thế nào nhưng Phùng Đức Cường đã bảo quản gia Lê chuẩn bị mọi thứ vào vali của cô.
Đi cùng họ còn có trợ lý của Ngọc Lâm của Phùng Đức Cường.
Vì hòn đảo còn hoang sơ nên chưa có bãi đáp đàng hoàng của sân bay, cả ba người đến đó bằng du thuyền sang trọng.
Tử Đằng thay một bộ váy maxi màu hoa vàng.
Trên đầu đội nón rộng vành trắng để tránh ánh nắng gay gắt của mùa hè.
Cô còn đặc biệt mang chiếc kính râm cho đích thân quản gia Lê chuẩn bị.
Phải nói rằng Phùng Đức Cường rất chu đáo cho dù thái độ của anh ta thường hay tỏ vẻ không thân thiện cho lắm.
Khi du thuyền cập bến, Phùng Đức Cường đưa tay dẫn Tử Đằng xuống thuyền.
Tử Đằng háo hức nhìn xung quanh với vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
"Không ngờ nơi này lại đẹp còn hơn cả trên tivi"
Tử Đằng tấm tắc khen ngợi.
Điều đặc biệt làm Tử Đằng thích thú chính là nơi này dường như mới đưa vào khai thác nên vẫn chưa mở cửa cho khách tham quan du lịch.
Chuyện này vừa hay lại hợp với tính cách hễ đông người là cảm thấy khó ở như Tử Đằng.
Phùng Đức Cường vì có vào việc dặn dò với trợ lý nên Tử Đằng về khu Resort trước.