Mọi chuyện đã bắt đầu đi theo quỹ đạo và guồng quay cố định của nó.
Tử Đằng ngày nào cũng phải đến công ty vì hiện giờ cô đang rất bận rộn.Có nhiều chuyện cần phải xử lý, cũng có rất nhiều mối bận tâm khác nhau.
Phùng Đức Cường luôn lo sợ bản thân vợ mình quá lao lực mà sinh bệnh.Thậm chí có lúc anh cũng bỏ dở chuyện công ty mình mà đến chỗ Tử Đằng giúp đỡ cô một tay.
"Vợ chồng hai người thật đáng ngưỡng mộ"
Trợ lý Thanh Tuyền trầm trồ khi thấy Phùng Đức Cường mang đồ ăn đến để tẩm bổ cho Tử Đằng.
"Chắc là công việc ở công ty anh ấy quá nhàn hạ nên chạy đến đây chơi thôi"
Tử Đằng nói khéo cho đỡ ngượng.
Thanh Tuyên không nói nữa liền mang báo cáo đi ra ngoài để hai người có không gian riêng tư trò chuyện.
Sau khi đặt món canh tẩm bổ trên bàn, anh liền quay sang Tử Đằng đang tập trung vào máy tính: "Em nghỉ ngơi một chút đi.Làm nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Tử Đằng vừa xem báo cáo vừa nói: "Anh ăn trước đi.Em còn có nhiều chuyện cần phải xử lý"
Nhìn bàn tay thoăn thoắt gõ máy tính của Tử Đằng, Phùng Đức Cường cảm thấy xót xa.
Anh nhìn hộp thức ăn thịnh soạn mà mình mang đến cảm thấy nếu để lâu sẽ không ngon liền đến bên cạnh cô dùng tay che màn hình máy tính lại: "Ăn chút hãy làm.Nếu không ngay lập tức anh sẽ tắt máy đấy"
Tử Đằng ngước mắt lên nhìn Phùng Đức Cường với vẻ mặt thơ thẩn: "Được rồi, ăn thì ăn.Chịu thua với anh luôn"
Nói rồi cô mới tắt máy đến bên cạnh sô pha.Chỗ đó có một hộp thức ăn còn nóng hổi.Cô tiện tay mở ra xem, bên trong là chả trứng cua, cá hồi, trứng cuộn, salad, canh rong biển.
Tất cả đều được bày biện và trang trí đẹp mắt.
Mùi hương từ thức ăn đã qua chế biến làm cơn đói đột nhiên kéo đến khiến Tử Đằng cảm thấy rất thèm thuồng.
Chỉ là anh không biết nó là gì nhưng cái cảm giác bất an lại vẫn luôn hiện diện mấy ngày gần đây.
Mặc dù nói là chồng mình khoác lác nhưng không thể phủ nhận rằng những món ăn anh nấu rất ngon.
Đây không biết có phải là vì chính tay Phùng Đức Cường làm nên cô mới thấy ngon hay à vì lí do cô đang đói bụng.
Sau khi Tử Đằng ăn hết hộp thức ăn mà anh đem tới.
Lúc này Phùng Đức Cường lại mở nắp bình giữ nhiệt rót ra một ly nước rồi đưa cho cô: "Em uống đi.Đây là nước quả mơ mà em thích nhất."
Tử Đằng vui vẻ cầm lây ly nước từ tay Phùng Đức Cường rồi đưa lên miệng uống.
Sau khi đã ăn uống no nê, cô dự định đứng dậy trở lại bàn làm việc nên nói với anh: "Em phải làm việc đây.Công việc đang gấp gáp.Anh cứ về trước đi"
Phùng Đức Cường bèn gọi với theo: "Em đừng vội, ngồi xuống đây anh có chuyện muốn nói"
Ánh mắt của Tử Đằng có vẻ ngạc nhiên nhưng cô cũng ngồi xuống bên cạnh anh: "Có chuyện gì mà anh khẩn trương thế?"
Lúc này, anh mới thở dài một cái rồi nói: "Thật ra chuyện này chả cha và mẹ đều có ý giấu em bởi vì nghĩ rằng em đang rất bận chuyện của công ty.Nhưng mà suy nghĩ đi suy nghĩ lại, anh nghĩ nên nói chuyện này với em sẽ tốt hơn.Tuyết Mai dự định sẽ sang nước X để du học trường đào tạo diễn xuất ở đó.Vì chuyện này nên cha mẹ mới cân nhắc chưa nói với em vội để em tập trung vào công việc của tập đoàn"
Tử Đằng nghe vậy nhìn bên ngoài thì có vẻ như cô không có biểu hiện gì, nhưng anh biết trong lòng cô đang dậy sóng.
Giọng Tử Đằng lại trở nên lắp bắp: "Anh nói Tuyết...Tuyết Mai định ra nước ngoài ư?"