“Đây là làm sao vậy?”
Vu Tịch chẳng qua là cảm thấy hơi mệt.
Cuối cùng bây giờ cơ thể không được rồi, động một chút là cảm thấy mệt mỏi.
“A, không sao, em chính là muốn ôm một chút.”
Thân thể của anh ôm thật là thoải mái.
Cô đều muốn toàn bộ thật giống như gấu không đuôi vậy, ôm không thả.
Anh cười một tiếng, nhìn cái người con gái này đột nhiên nũng nịu, vỗ một cái sau lưng cô.
“Có phải mệt rồi hay không?”
“Mệt rồi.”
“Không có việc gi cũng đừng nhiều cuối tuần chạy ra ngoài, đừng động đậy, để anh ôm em.”
Cố Lâm Hàn cười, đem cô toàn bộ ôm ngang ờ trên người.
Cô ôm cổ của anh, nhìn anh, “Nặng sao?”
Cố Lâm Hàn nói, “Nặng chết.”
Vu Tịch mắng,” Này, em cỗ nào
nặng, có phải hay không anh không được.”
“Em tự minh mỗi ngày án bao nhiêu bản thân không có đếm một chút ?”
“Chúng ta bây giờ là hai người, mới ăn nhà các anh chút lương thực như vậy, anh lại liền chê em, hừ.” Cô dùng sức véo một chút ngực của anh.
“Hí.” Đau quá.
Anh vẫn phải bế cô. Nếu không phải xem là cô, rơi vào người khác, anh đã ném xuống rồi.
Cố Lâm Hàn đã quá quen với thói bạo lực của cô.
“Còn dám đánh người, thật là muốn ăn đòn… Anh nói cho em biết, đây là ở bên ngoài, về nhà sẽ trừng trị em sau.”
“Hì hì, có đau không? Không đau, không đau, để em thổi cho.” Vu Tịch nhìn dưới ngực anh hình như bị véo đỏ lên, vội vàng thổi
vào chỗ đó.
Cố Lâm Hàn nhìn cô một cách bất lực.
Vừa đấm vừa xoa.
Nhưng mà thổi cũng không tệ lắm, anh tạm tha lỗi cho cô vậy.
Cố Tân Tân nhìn hai người từ phía sau.
Một người đàn ông tính cách lãnh đạm, khi trở lên ôn nhu thật là quá đẹp trai.
Khiến cô ấy nhìn đều nghĩ muốn
yêu đương.
Nhìn bây giờ Vu Tịch hạnh phúc bao nhiêu, mà cô gái ngốc nghếch này chính bản thân cũng không biết.
Chỉ có điều, nhìn bạn thân của mình, và người anh em của mình ở bên nhau, trong lòng cô ấy cũng cảm thấy rất vui, thở dài một hơi, cô ấy lén chụp một bức ảnh.
Mãi cho đến khi lên xe, Vu Tịch đều bám vào trên người cố Lâm Hàn.
Có lẽ có Tả Kinh Luân đối lập, hiện tại cô càng nhìn cố Lâm Hàn càng thấy thuận mắt.
Dường như nhìn như thế nào đều không thấy chán.
Cố Lâm Hàn vẫn còn đang suy nghĩ, ngày hôm nay người phụ nữ này đã xảy ra chuyện gi, mà dính người như thế.
Nhưng mà, cô giống như một chú mèo con bám vào trên người, ngược lại cảm thấy rất tốt đùa.
Vu Tịch làm part-time toàn bộ cuối tuần.
Thứ ba cô mới có thể nhận được số tiền cuối cùng, đến thứ tư là có thể mua quà tặng cố Lâm Hàn.
Khi ở trường học, Vu Tịch vẫn còn đang ở kia nhẩm tính số tiền.
Hứa Thời Dịch thấy cô vẫn đang cầm poster của đoàn phim, ở bên cạnh hỏi: “Cô định tham gia đoàn phim à?”
Vu Tịch nói: “Làm part-time.”
Hứa Thời Dịch nói: “Cô rất thiếu tiền sao?”
Vu Tịch đúng là rất thiếu tiền, nhưng gần đây thân thể này không cho phép cô ra ngoài kiếm tiền.
Cô nói: “Mua quà tặng bạn bè… Cậu nói, nếu đến sinh nhật của cậu thì cậu muốn được tặng quà gì?”
ở bên cạnh, Trình Lỗi nói: “Oa, lão đại, chị mà cũng thiếu tiền à.”
Rõ ràng bên cạnh cô có một người lắm tiền.
Vu Tịch vỗ đầu anh ta: “Cậu biết cái gì.”
Trình Lỗi bĩu môi.
Hứa Thời Dịch nói: “Còn phải xem là ai tặng đã.”
“Thì là… Con gái tặng quà cho cậu thì cậu thích được nhận gì hả?”
Hứa Thời Dịch nói: “Có lẽ nếu là được nhận quà từ người tôi thích, thì nhận được cái gì, tôi đều sẽ rất vui.”
Vu Tịch nghĩ, vậy thì xong rồi, cô không được xem là người phụ nữ mà Cố Lâm Hàn thích.
Vu Tịch chống đầu, không nghĩ ra Cố Lâm Hàn thích gì.
Hứa Thời Dịch nói: “Chẳng lẽ là cô định tặng quà cho bạn trai à?”
Vu Tịch nói: “Cứ xem như là vậy đi…”