Vốn dĩ cô vẫn ở đó lướt điện thoại, trong phút chốc nghe thấy âm thanh đã bị dọa một trận, điện thoại trên tay rớt xuống.
“Aiya, anh…”
Bịch một tiếng, điện thoại rơi xuống đất
Cô đang nói với cố Tân Tân về chuyện bản thân đã từ chối 200 vạn đây này, cố Lâm Hàn lại đến dọa chết cô.
Cố Lâm Hàn nói: “Em…”
Vu Tịch vội cúi xuống nhặt điện thoại dưới đất lên.
“Ah, eh, hư rồi, điện thoại của em hư rồi,
Cố Lâm Hàn, anh làm gì vậy, đi mà không phát ra tiếng động là sao.”
Cố Lâm Hàn nhìn cô không biết phải nói gì.
Di động nứt ra một khe hở…
Hư màn hình rồi.
Vu Tịch nhìn điện thoại, tuy rằng là chiếc 6s cũ rích, mua cũng mấy năm rồi, nhưng lúc mua cũng rất mắc.
Cố Lâm Hàn câm nín nhìn cô: “Được rồi, đừng coi nữa, đưa anh xem xem…”
Điện thoại đã hư như vậy rồi.
Anh cầm lấy điện thoại, nhìn chỗ điện thoại bị hư.
“Đi, đưa em đi mua cái mới.”
Vu Tịch ngẩng đầu lên nhìn cố Lâm Hàn.
Cố Lâm Hàn nói: “Không phải hư rồi sao, đi thôi.”
Vu Tịch sững người, lúc này mới tung tảng đi theo sau.
Rất nhanh đã đến tiệm bán điện thoại.
Điện thoại mới vừa được ra mắt.
Bởi vì mẫu mới lần này đắt hơn nhiều so với mẫu lần trước cho nên rất nhiều người đều than rằng mua không nổi.
Vu Tịch liếc mắt xem giá, một vạn bảy trăm.
Đắt quá, nhưng mà…
Đối với Cố Lâm Hàn mà nói cũng không đáng bao nhiêu.
Cô ngẩng đầu lên cười hihi.
“Mua cho em cái này đúng không?”
Cố Lâm Hàn nói: “Thích không?”
Chủ tiệm ở bên cạnh nói: “Bạn trai mua cho tất nhiên cái gì cũng thích rồi, đúng không cô gái.”
Vu Điềm ngẩng mặt lên mỉm cười nhìn cố Lâm Hàn.
Tuy biết rằng tiền đối với anh không tính là gì, nhưng anh dẫn cô đến đây mua đồ, vẫn khiến trong lòng cô cảm thấy có chút ấm áp.
Dù sao anh cũng có thể trực tiếp đưa tiền cho cô để cô tự mình đi mua cũng được.
Nhưng cố Lâm Hàn đối xử với người vẫn thực rất rất chu đáo tỉ mỉ.
Cố Lâm Hàn nhìn cô: “Em nhìn anh làm gì.”
Vu Tịch nói: “Sao mỗi lần em nhìn anh anh đều hỏi em, em nhìn anh đương nhiên là vì em muốn nhìn anh rồi, nếu không em không anh chẳng lẽ em đi nhìn người khác sao?”
Cố Lâm Hàn nhìn cô.