“Ồ, được ạ.”
vẫn không có phản ứng?
Thư Nhã cười rộ lên, nhìn cố Thiên Nhai, nhìn thấy chưa, làn này không phải là chưa nghe hiểu.
Cố Thiên Nhai buồn bực, cô thật sự hiểu rõ đây là ý gì sao?
Nhưng nhìn kĩ cô thoạt nhìn cũng không có gì là quá để ý.
Thư Nhã cười nói: “Tiểu Tịch, cái này có lẽ con vẫn chưa hiểu rõ đi, tiền biếu này…”
Vu Tịch nói: “ồ, con biết, con biết, cái này không phải là tiền mà mấy nhà thông thường đưa cho cô dâu sao, chính là để
bọn họ có cuộc sông tôt hơn một chút, con cảm thấy Cố Lâm Hàn không đến mức không đủ tiền để dùng, không có thì không có, tụi con đủ xài là được rồi.”
Thư Nhã cười rộ lên.
“Aiya, con nói không sai, tiền biếu không có, chúng ta cảm thấy tiền biếu là để cho nhà bọn con sao, cũng chưa chắc sẽ đến tay con, cho nên đã chuẩn bị cái này cho
_ _ „ f>
con.
Nói rồi Thư Nhã rút ra một chiếc thẻ ngân hàng.
Cố Thiên Nhai nghĩ, bây giờ cô phải mau nhận lấy nó.
Bên trong này chính là…
Thư Nhã nói: “Bên trong này có 200 vạn, lúc mang thai con muốn mua gì thì cứ mua, cho con tiền tiêu vặt.”
cố Thiên Nhai gọi cái này là liên hoàn kế.
Ồng híp mắt nhìn, chuẩn bị nhìn xem khuôn mặt hạnh phúc của cô.
Ông ấy cũng là cáo già, biết đột nhiên nói với cô không có tiền, cô có thể vẫn nhịn được, có đau lòng cũng giấu trong người, nhưng sau đó hào phóng cho cô một chút tiền, khả năng cao cô sẽ bại lộ.
Ông ta sớm đã nói với Thư Nhã, bà nhìn xem, cô ta nhất định có sự chuẩn bị.
Nhưng Vu Tịch nhìn chiếc thẻ ngân hàng kia nhất thời không dám tiếp nhận.
Cô chột dạ nói: “Nhiều tiền như vậy…không cần đâu, bác gái, con không lấy tiền được, bác cho con con cũng không có chỗ để tiêu, cũng không thể nhận nhiều tiền như vậy, con vẫn còn quá nhỏ, bỏ đi, bác cho con vậy quá nguy hiểm rồi.”
Vậy mà lại không lấy?
Cố Thiên Nhai càng ngạc nhiên hơn.
Thư Nhã cười hihi kéo tay Vu Tịch: “Không
có gì đâu, nuôi con rất tốn tiền, hơn nữa con cũng cần bồi bổ cơ thể, con xem con đi, quá ốm rồi.”
Vu Tịch vội vàng nói: “Thật sự không cần đâu, cơ thể con như vậy, nhìn có vẻ không được nhưng thật ra rất tốt, không cần phải bồi bổ gì đâu, hơn nữa…bác gái, bác đối với con đã quá tốt rồi, bác lại cho con tiền, trong lòng con sẽ không thoải mái, vẫn nên thôi đi, tiền con đủ tiêu là được rồi, ở chỗ này của cố Lâm Hàn cũng không có nơi để cho con xài tiền, bác cầm lấy đi, lỡ đâu con vứt lung tung để mất thẻ con khóc chết mất.”
Lòng Thư Nhã thật sự mềm nhũn ra rồi, cô nhóc này cũng quá tốt rồi.
Hiểu chuyện như vậy.
Cố Thiên Nhai nhép nhép miệng, nhất thời không tìm được lỗ thủng, trên mặt có chút không nhịn được.
Bị Thư Nhã nhìn, trực tiếp đứng lên.
‘Được rôi, chúng ta đi thôi.
Thư Nhã nhìn, vội vàng cười với Vu Tịch.
Nhưng ngay sau đó đã bị cố Thiên Nhai trực tiếp kéo đi ra ngoài.
Thư Nhã đi ra ngoài nói: “Nhìn đi, tôi nói rồi, Tiểu Tịch không phải loại người như vậy.”
Cố Thiên Nhai đương nhiên không tin.
“Cái này gọi là ẩn giấu, bà hiểu cái gì, cô ta nhất định là kiểu tâm cơ rất sâu mới biết che đậy như vậy.”
Thư Nhã hừ nhẹ: “Dù sao đi nữa tôi nói cho ông biết, qua hai hôm nữa là tụi nó phải đi chụp hình cưới rồi, nếu như ông dám gây chuyện ngay lúc này, dám quấy rầy bọn nó, tôi, tôi sẽ về nhà mẹ đẻ, không để ý tới ông nữa.”
“HeL.bà, người phụ nữ tóc dài não ngắn này…”
Lúc hai người vừa đi ra ngoài vừa cãi nhau…
Cố Lâm Hàn đứng ở trong sớm đã nghe
thây rôi.
Vốn dĩ anh đang ở nhà, nhưng hai người bọn họ tới nay, anh bị cố Thiên Nhai sai đi mểt rồi, biết hai người bọn họ có chuyện, nếu không sao cố Thiên Nhai có thể không có chuyện mà tới cửa.
Nhưng lại không ngờ đến…
Cố Lâm Hàn đi qua đó, nhìn Vu Tịch.