Cô giống như hiểu được một chút cảm giác hư vinh của những người phụ nữ muốn trèo lên người cố Lâm Hàn.
Chính là…cực kỳ kiêu ngạo.
Vu Tịch nghĩ, ngồi ở bên cạnh cố Lâm Hàn, cứ yên bình như thế, cô càng dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn người đàn ông thuộc về cô đang ngồi ở bên cạnh.
Cố Lâm Hàn cảm giác được ánh mắt này của cô, nghiêng mặt sang nhìn Vu Tịch.
Cầm thực đơn trên tay, anh nhướng mày với cô.
“Em muốn xem không?”
Vu Tịch nói: “Không xem đâu, anh cứ tùy tiện gọi món đi.”
Cố Lâm Hàn cười cười, cảm thấy cái biểu cảm này của cô thật sự quá hài hước.
Ánh mắt đó, người xem ở bên cạnh và đối diện đều biết rất rõ ràng, đó là loại ánh mắt đưa tình.
Người phụ nữ ở bên cạnh nhìn tới mức ghen ghét, ngay khi bước tới đây, lập tức cố ý đụng vào vai Vu Tịch một cái, sau đó tới sát bên người cố Lâm Hàn.
“Cậu chủ Cố, thật sự không cần tôi giới thiệu gì hay sao.”
Vu Tịch vô duyên vô cớ bị đụng vào vai một chút, nhíu mày nhích lại gần về phía sau.
Cố Tân Tân phát hiện, lập tức tới bên cạnh hỏi thăm một câu.
“Vu Tịch, cậu có làm sao không.”
Cố Tân Tân ngẩng đầu lên cố ý nói với người phụ nữ kia:” Cô làm cái gì thế, sao lại đụng tới người khác.”
Người phụ nữ liếc mắt nhìn Vu Tịch một cái, quay đầu lại, còn làm vẻ mặt hồ ly tinh bày tỏ bản thân vô tội bằng giọng uyển chuyển: “Xảy ra chuyện gì sao, tôi không
có để ý tới… Cậu chủ Cố…Cậu chủ Hạ,
ta thật sự không chú ý.”
Cô ta nhìn Hạ Tử Minh, ỷ vào việc mình và Hạ Tử Minh có điểm giao tình, còn muốn đánh một cái ánh mắt qua.
Nhưng mà…
Điểm giao tình này của cô ta làm sao có thể so được với Vu Tịch?
Mặc dù Hạ Tử Minh cố ý gọi người tới quấn lấy cố Lâm Hàn, nhưng mà, Vu Tịch mới là bạn thân của anh, mới là chị em của anh!
Hạ Tử Minh lập tức đứng lên.
“Không chú ý sao? A, cô có dám lặp lại cái từ không chú ý đó một lần nữa hay không?”
Người phụ nữ kia cũng ngẩn người theo.
Lại không nghĩ tới được việc anh sẽ trả lời như thế.
Vốn dĩ tưởng rằng không có chuyện gì, nhưng lại không ngờ tới được cái biểu cảm này của Hạ Tử Minh…
Nghiễm nhiên là muốn nổi giận.
Trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù, Hạ Tử Minh rất thích vui đùa trêu chọc, hay lưu luyến bụi hoa, thả thính ở
khắp nơi, nhưng mà, anh dù sao cũng là một vị quý công tử không dễ chọc.
Cô ta dừng một chút, vội vàng sửa miệng: “Tôi, thật sự rất xin lỗi, vị tiểu thư này.”
Vu Tịch cũng đứng dậy theo.