“Vu Tịch.” Cố Tân Tân vội vàng kêu lên một tiếng.
Vu Tịch vừa mới bước một chân vào cửa, đã nhìn thấy cố Lâm Hàn đang bị vây quanh.
Mấy người đẹp đó, giống hệt như một đám sói và hổ đói, đều muốn bắt cố Lâm Hàn, đi với mình sang bên kia.
Vu Tịch ngẩn người, nhưng lại nhìn thấy Cố Lâm Hàn chỉ liếc mắt nhìn đám người phụ nữ này, sau đó trực tiếp đi thẳng tới chỗ của cô.
“Ngồi ở bên trong đi.”
Anh với Vu Tịch sóng vai đi cùng nhau.
Vài người lập tức hú lên một tràng dài.
“Ái chà chà, nếu ảnh chụp cảnh này được phát tán ra bên ngoài, nhất định sẽ làm cho mọi người bị chấn kinh, hai người đó, thế mà lại ở cùng nha.”
Vu Tịch trừng mắt liếc mắt nhìn Lôi Đình một cái.
“ở bên ngoài đừng có nói nhảm.”
Cố Lâm Hàn kéo ghế sopha ra, ra hiệu cho Vu Tịch ngồi xuống.
Sau đó anh cũng ngồi ở bên cạnh cô.
Mấy người phụ nữ lập tức ủ rũ đi xuống.
Hai vị này là quan hệ gì thế?
Thật là, Cố Lâm Hàn thật vất vả mới tới đây, lại mang theo người phụ nữ khác tới.
Hơn nữa, nhìn hai người này, dường như
có dáng vẻ rất thân thiết với nhau.
Các cô lại quan sát cô gái đó, trên gương mặt tươi sáng của cô ấy có một đôi mắt sáng như trăng, làn da đẹp đến mức làm người khác hâm mộ, vốn dĩ mấy người đẹp ở đây từng người hay ganh đua nhau về sắc đẹp, sau khi cô ấy đến đây, lại lập tức cảm thếy tự ti không dám tiến lên.
Ném một ánh mắt đầy oán giận về phía Hạ Tử Minh đang ngồi ở đằng kia.
Nếu đã đến đây thì dẫn theo phụ nữ khác làm cái gì.
Cậu chủ Cố, đây là thực đơn ở đây.
“Cậu chủ Cố, anh có đặc biệt thích cái gì hay không, chúng tôi có thể giới thiệu cho anh biết.”
Có người phụ nữ vẫn không cam lòng nhìn Cố Lâm Hàn, lại gần hỏi anh.
Vốn dĩ Vu Tịch còn không có để ý tới, nhưng lại có một vài người đột nhiên kéo tới đây, cô ngẩn người, nhìn những người ở trước mắt, đối với cố Lâm Hàn, dáng vẻ tiếp cận đầy mong chờ và ánh mắt muốn chiếm đoạt kia quá dễ thấy.
Vu Tịch nhìn cố Lâm Hàn.
Mấy vị công tử này, mặc dù xuất thân của bọn họ đều rất ưu việt, nhưng khí chất của mỗi người lại cực kỳ khác nhau.
Lôi Đình chính là loại người hay chơi xỏ người khác, nhìn qua có phong thái của một nữ giang hồ, mà Hạ Tử Minh, mặc dù diện mạo vô cùng trắng trẻo, nhưng lại có đôi mắt đào hoa cùng với dáng vẻ phong lưu, bình thường nhìn là biết người không đứng đắn.
So sánh với một cố Lâm Hàn kiêu ngạo khó thuần, nhìn dáng vẻ có sự kết hợp với vẻ ngoài và nội tâm hướng nội của anh, tuy hai thứ mâu thuẫn nhưng khi được đặt ở trên người anh, lại khiến người khác thoải mái một cách kỳ lạ, nếu như Lôi Đình chính là một lão hổ, Hạ Tử Minh là mồm lèo lười biếng, vậy thì cố Lâm Hàn chính là một con báo giấu mình trong bóng tối, khiến người ta nhìn vào cảm thấy thần bí lại khó có thể thuần phục được, thật sự rất hếp dẫn người khác.
Vu Tịch nghĩ, cái tên cố Lâm Hàn này, lúc đi ra ngoài cũng rất nguy hiểm.
Mặc dù cô cũng hiểu được, anh chính là mẫu người lý tưởng mà bao người mơ ước.
Làm người ta cảm thấy, có chút kiêu ngạo hư vinh, lại có chút lo lắng.
Người đàn ông đẹp trai này, chính là chồng của cô.