Vu Điềm nhìn bà ta nói: “Không phải con đã nói sao, nhà họ rất giàu có, hơn nữa, không giống như là nhà của Kinh Luân, là thương nhân bình thường… Họ có gốc gác như thế, chính là sẽ thế này.”
Tô Hành hiểu ý con gái muốn nói gì, nói rằng gia đình này giống như nhà giàu mới nổi, rất thích khoe của.
Tô Hành nói: “Hừ, đến cùng là gốc không tốt. Không giống như gia đình có nề nếp gia phong. Nhìn nhà của Kinh Luân, họ
không bao giờ phô trương lãng phí như thế này.”
Vu Điềm không muốn nói rằng Vu Tịch gả cho người có điều kiện tốt hơn nhiều so với vị hôn phu của cô ta.
Cô ta không muốn bị so sánh với Vu Tịch chút nào. Cho dù cố Lâm Hàn vô cùng ưu tú, nhưng nếu người phụ nữ khác ở bên cạnh Cố Lâm Hàn, cô ta sẽ không có chút cảm giác nào. Dù sao, cách cô ta rất xa.
Tuy nhiên, người này là người thân cận bên cạnh mình như thế, vậy thì lại khác.
Khi đó, khó tránh khỏi, cô ta sẽ bị đem ra so sánh.
Làm sao cô ta có thể chịu được.
Cô ta cùng đi vào cửa.
Mặc dù Thư Nhã có ý kiến với Tô Hành, nhưng bà nghĩ rằng sẽ tạm chấp nhận vì cuộc hôn nhân của Tiểu Tịch và Lâm Hàn.
Vừa bước vào cửa, hai người đối mặt.
Tô Hành nhận ra Thư Nhã ngay lập tức.
Ngày hôm đó người tới nhận người thân, bà ta còn không biết sao.
Mà bên kia, khi Vu Điềm nhìn thấy Thư Nhã, trong lòng gào thét không tốt, ngày hôm đó cô ta đã gặp qua, làm sao cô ta có thể biết được đây là mẹ của cố Lâm Hàn.
Lần trước…
Thư Nhã nhìn sang, Vu Điềm vội vàng nở một nụ cười dịu dàng, ngây thơ nhìn về phía Thư Nhã để tỏ tình hữu nghị.
Thư Nhã vẫn chưa quên, lần trước họ gặp nhau là như thế nào đâu,
Bà cười, chỉ có điều là ngoài cười nhưng trong không cười.
Vì chuyện của hai đứa trẻ, bà sẽ không cấp sắc mặt cho người ta xem, nhưng nhìn Vu Điềm, bà không có chút ấn tượng tốt gì.
Vu Điềm nói: “Bác gái, chào bác.”
Thư Nhã mỉm cười: “Mời vào trong, tôi ở nhà không có chuẩn bị nhiều, thứ lỗi.”
Vu Tân Nông vội nói: “Tôi là bố của Tiểu Tịch. Đứa trẻ này đúng là thiếu sót. Tôi chưa bao giờ nghe con bé nhắc đến khi về nhà. Nghe chuyện mà tôi rất sốc. Đứa trẻ này là con cả trong gia đình chúng tôi. Bình thường chúng tôi rất yêu thương chăm sóc. Cho nên lúc biết con bé đang yêu đương, vẫn chưa chấp nhận được, tỏ chút thái độ
với cháu trai nhà ta, vậy mong ông bà nể tình chúng tôi ái nữ sốt ruột, không cần để ở trong lòng.”
Thư Nhã mỉm cười: “Chúng tôi cũng có thể thông cảm, mời vào trong.”
Tô Hành nhìn bà, vẻ mặt xấu hổ, đối diện cũng không biết nói cái gì, cứ như vậy đi vào.
Dinh thự bên trong thực sự rất lớn.
Cố Thiên Nhai cũng đã ở trong phòng khách, đứng trước sô pha để chào hỏi, cả gia đình ngồi xuống và mỉm cười ngại ngùng với nhau.
Người hầu bưng trà lên, Thư Nhã nói: “Không có trà ngon, để mọi người chê cười rồi.”