Tuy nhiên, ăn vẫn phải ăn.
Vu Tịch nhìn món ăn được mang lên, vừa nhìn liền cảm thấy hương vị cũng không tồi.
Giá đắt như vậy cũng có chút hợp lý nha.
Vu Tịch mời Trình Lỗi, “Ăn đi, ăn đi.”
Nói xong, cô cũng bắt đầu động đũa bắt đầu ăn.
Nhìn sang phía cố Lâm Hàn còn chưa động đũa, Trình Lỗi nào dám…
Cố Lâm Hàn hít một hơi, nhìn một cái rồi cũng ăn.
Rất nhanh, Vu Tịch đã ăn không ít thức ăn, mỗi người cũng chỉ ăn mấy miếng, cô nhìn thức ăn còn thừa cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng…Cô thật sự không thể ăn được nữa.
Ăn no xong cô liếm liếm miệng, cảm thấy tâm tình rất tốt..
Nhưng mà, nhìn nhìn một bên lại nhìn thấy Cố Lâm Hàn……
vẫn không vui vẻ như vậy, hừ nhẹ, tìm đồ lau miệng.
Cố Lâm Hàn bị cô nhìn bực bội không được, thế nhưng vừa định nói chuyện, Vu Tịch đã đứng dậy đi ra ngoài.
Đối với Trình Lỗi nói:“Ăn xong rồi còn không đi sao.”
“A….a…..”
Trình Lỗi muốn cùng cố Lâm Hàn chào hỏi một cái, lập tức bị Vu Tịch đi phía trước kéo đi ra ngoài.
Trình Lỗi chỉ có thể ở trong nội tâm hét to một tiếng.
Chuyện này không liên quan đến tôi! Nhưng đừng đem chuyện này trách lên đầu tôi…