Bên cạnh cô là người như thế nào, anh ta thì được tính là cái gì.
Hiện tại có thể đi cùng lão đại đến nơi này, anh ta đã hài lòng rồi, anh ta cảm thấy đi theo lão đại cũng không phải là một cách vô ích.
cố Lâm Hàn tiến vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy vẻ mặt Vu Tịch không mấy vui vẻ, ngẩng đầu lên còn trừng mắt nhìn anh một cái.
Rít lên.
Anh nhìn cô, “Cô nhìn chằm chằm vào cái gì vậy ?”
Cô lại bắt đầu muốn gây ầm ĩ như trên đường phố lúc vừa rồi !
Vu Tịch hừ một tiếng, vẻ mặt thất thần nhìn anh, “Chỉ nhìn anh, nhìn chằm chằm vào anh, anh định giết tôi à.”
“Tôi…” Cố Lâm Hàn nói, “Chính cô là người muốn xuống xe giữa đường lớn để tìm chết, cô còn trách tôi ? Tôi chưa từng thấy dáng vẻ như thế này của cô !”
Cố Lâm Hàn nhìn cô, “Đến bệnh viện làm gì, cô…”
Vu Tịch nói, “Trước đó chính anh đã nói là sẽ không đánh tôi, hôm nay anh lại muốn
giết tôi, nhanh như vậy đã quên rồi sao…”
“Tôi…tôi làm sao lại muốn giết cô được.”
“Anh lái nhanh như vậy, tôi có thể không sợ sao ?”
Vu Tịch nói, cắn môi dưới trừng mắt nhìn anh, trong nháy mắt ánh mắt ánh lên vẻ ủy khuất.
Cố Lâm Hàn bỗng dưng dịu lại.
Đặc biệt là câu nói của cô, tôi có thể không sợ sao.
Cô có còn sợ không ?
Cố Lâm Hàn lập tức có chút áy náy.
Đúng vậy, anh đã nói rằng sẽ đối xử tốt với cô cho đến khi đứa trẻ được sinh ra, nhưng lúc này chính anh đã làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
Chưa nói đến chuyện khác, tuy không giống như những người phụ nữ khác nhưng cô vẫn đang mang thai một đứa trẻ, dù sao cô cũng chỉ mới là một cô gái 20
cố Lâm Hàn càng cảm thấy nghẹn lời, nhất thời nhìn cô cũng không biết nên nói như thế nào.
“Cái đó, Vu Tịch…”
Vu Tịch quay đầu đi.
Không muốn để ý đến anh.
Cố Lâm Hàn nhìn cô.
“Vu Tịch, tốc độ của tôi cũng không quá nhanh…”
Đây có phải là một lời xin lỗi ?
Vu Tịch quay đầu lại nhìn trộm một chút. Nhưng…
Lời xin lỗi này cũng quá thiếu thành ý.
Cố Lâm Hàn nhìn một lúc, đúng lúc này nhân viên phục vụ đã đến.
Cố Lâm Hàn nói, “Cô đến gọi món đi, thích
ăn gì 7
Vu Tịch hừ một tiếng, anh làm điều này là vì muốn cô không tức giận nữa ?
Không có cửa.
Anh đã bị phớt lờ cả nửa ngày.
Cố Lâm Hàn nói, “Vậy tôi sẽ gọi.” Anh nghĩ đến những món Vu Tịch thường hay ăn, sau đó gọi rất nhiều món.
Nhân viên phục vụ đứng một bên nhìn, tuy rằng cảm thấy có chút nhiều tuy nhiên là do Cố Lâm Hàn gọi nên cũng không nhắc nhở.
Trình Lỗi ở phía sau cảm thấy kinh ngạc.
Gọi nhiều thức ăn như vậy.
Tuy nhiên, Vu Tịch chỉ ngồi đó nhìn…
Những món được gọi dường như là món mà cô rất thích ăn, tuy nhiên…
Hừ, một chút thức ăn, liền muốn cô không tức giận nữa ?
Điều đó là không thể.