Cố Thiên Nhai ở bên trong hút thuốc.
Thư Nhã đi đến nói:
“Được rồi, ông cố, có chuyện gì vậy?”
Cố Thiên Nhai quay đầu lại nói:
“Đám cưới này, tôi thấy không khả quan.”
Khuôn mặt Thư Nhã trông không vui nói:
“Làm sao ông lại không thấy khả quan.”
“Bà gặp cô gái nhỏ kia chưa được mấy lần, lập tức đã gả vào nhà người ta,đối với tính cách của cô ấy cũng chưa thể hình dung hết được.”
Thư Nhã nói: “Cô gái này… Cô gái này khá tốt, diện mạo được, tính cách cũng hoạt bát. Cô ấy đã đến nhà vài lần từ khi còn nhỏ, và cô ấy cùng Lâm Hàn cũng biết nhau từ khi còn nhỏ, không giống như loại người mới quen biết, không rõ gốc gác. Hơn nữa, chính Lâm Hàn cũng thích cô ấy, như vậy không phải được rồi sao.”
“Đó là thích?” Cố Thiên Nhai nói: “Có lẽ chính là không cẩn thận làm con nhà người ta mang thai, vì vậy phải chịu trách nhiệm với người ta, Lâm Hàn này thật là…”
“Nếu như không thích thì làm sao làm cho người ta mang thai được?”
Cố Thiên Nhai quay lại: “Không nói đâu xa, bà nói, vì sao không cho đi thăm ông bà sui gia. Bà phải biết điều gì đó mới nói như vậy.”
Thư Nhã cảm thấy chột dạ.
“Gia đình cô ấy như thế nào, cũng không liên quan gì đến cô ấy. Tôi cảm thấy, cô ấy tốt là được. Chúng ta không thể phản đối cuộc hôn nhân với cô ấy chỉ vì gia đình cô ấy không tốt. Lúc nãy ông không phải cũng
đồng ý hay sao?”
Cố Thiên Nhai thở dài: “Còn không phải bởi vì thẳng nhóc xẩu xa này, làm người ta bụng to ra trước, tôi không đồng ý thì làm sao bây giờ? Thôi được rồi. Bà cũng không phải giải thích quá nhiều, có được không? Sau này chúng ta sẽ biết. Dù sao tôi cũng thấy không lạc quan cho lắm. về sau, các người đừng hối hận là được.”
Thư Nhã nói: “ông không phải cũng nói, không hiểu rõ sao. ông cứ từ từ xem xét, tìm hiểu một chút. Tôi cam đoan, người con dâu này rất tốt.”
“Hừ, vậy thì chờ xem. Không tin thì bà cứ nhìn xem. Khi chuẩn bị đám cưới, mọi người trong nhà cũng về, đến lúc đó, ánh mắt của mọi người mới là chính xác nhất, thời điểm đó bà sẽ biết.”
Cố Lâm Hàn tiến vào phòng bên trong.
Khi trưởng thành, cố Lâm Hàn có nhà riêng ở bên ngoài, nhưng căn phòng này là nơi anh sống từ nhỏ.
Mặc dù Vu Tịch đã đến nhà họ cố vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô vào phòng của anh ấy.
Trông vẫn rộng lớn, chỉ có điều, dĩ nhiên khác biệt với căn phòng đầy vẻ thành thục kín đáo của anh bây giờ, nơi này vẫn còn nhiều dấu vết của tuổi thơ.
Những bức ảnh trên tường, vị trí trên bàn, bên cạnh và cả trên giá, đều đặt đủ loại cúp khen thưởng mà anh ẩy đã giành được trong các cuộc thi khác nhau.
Vu Tịch nhìn ảnh chụp của anh trên bàn.
“Ồ, trước kia anh cũng là một cậu nhóc thật đáng yêu.”
Cố Lâm Hàn cau mày khi nghe điều này.
Anh nhìn qua, thấy ở trên là bức ảnh của anh khi còn là một thiếu niên, đứng ở cổng trường trong bộ đồng phục, được chụp cùng với Hạ Tử Minh.
Khi đó, còn rất ngây ngô.
Cố Lâm Hàn không khỏi nói: “Cái gì gọi là
trước kia.
Bây giờ anh cũng chưa già có được không.
Vu Tịch nói: “Bây giờ anh bị khai trai, lúc ấy, anh vẫn còn là xử nam đâu, tất nhiên là khác nhau, ha ha ha ha.”
*khai trai: tức là người con trai không còn zin, Vu Tịch đang nói cô ấy và cố Lâm Hàn đã lên giường với nhau, anh không còn là một xử nam nữa.
*xử nam: là 1 từ lóng hán việt dùng để chỉ những cậu con trai chưa nếm hoan ái
Đúng vậy, bị khai trai, là bị khai trai với cô.
“Có gì khác nhau.”
Anh cầm bức ảnh lên và xem xét.
Người phụ nữ này hay nói linh tinh, làm sao sẽ không giống nhau.
Vu Tịch nói: “Anh nhìn xem, anh trên đó có
thể rõ ràng đọc được, tôi là cấm dục hệ tiểu xử nam, anh hiện tại…
*cấm dục: cẩm dục theo Từ Điển Hán Nôm thì là cấm chế tình dục hoặc những dục vọng khác, ngăn chặn lòng ham muốn. Hiểu ý trên mặt chữ cũng chính là như vậy. Mình thì hiểu đại khái kiểu như đây là người mà không yêu thích dục vọng, ham muốn, không quá mặn mà với loại chuyện kia, có khi còn ghét nữa.
Cô nhìn anh, nhìn từ trên xuống dưới.
“Bây giờ làm sao vậy?”