Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời màu vàng nhạt chiếu qua khe cửa sổ, xuyên qua lớp màn treo rọi vào căn phòng khách, mọi người trong gia đình lần lượt tỉnh giấc bởi tiếng ồn sớm mai.
Cao phu nhân trong phòng mang hai chiếc vali to, rộng đi ra ngoài, trên người mặc một bộ đồ đơn giản, theo sau là Cao Bác Thiên - ông xã của bà.
"Ông nhanh chân lên đi, tui phải kêu tụi nhỏ thức sớm mới được!"
Cao Bác Thiên bị vợ hối thúc mà chạy theo mệt thở, mọi người trong gia đình đứng dậy nhìn cảnh ông bà lớn tiếng, Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân cũng tỉnh giấc, không hẹn mà cùng lên tiếng.
"Ba mẹ, hai người làm gì vậy?"
Nguyệt Hương Lan nói thêm.
"Đống đồ đó là gì, mẹ định đi đâu sao?"
Hai ông bà ngừng tranh cãi lại nhìn sang đám người đang đứng, Cao phu nhân vui vẻ đi đến chỗ bọn họ rồi nói.
"Bộ con không nhớ hôm qua ta đã nói gì rồi sao? Hôm nay chúng ta sẽ đi du lịch ở đảo Panik 3 ngày 2 đêm."
"Có chuyện này sao, con không nhớ."
Nguyệt Hương Lan ngơ ngác nhìn bà rồi quay sang nhìn anh, Cao Anh Quân nhún vai.
"Thôi nào, mọi người nhanh chân lên phòng dọn quần áo rồi đi thôi, chúng ta sẽ đi ô tô đến đó!!"
"Hả?"
Mọi người không hẹn mà cùng nhau lên tiếng, tính đường đi bằng phương tiện máy bay đã tốn 5 tiếng đồng hồ, nếu đi bằng ô tô thì thời gian sẽ còn kéo dài thêm 2 tiếng. Nếu bọn họ đi vào lúc 8 giờ sáng thì đến 3 giờ chiều mới có mặt tại đảo, chưa tính trên đường đi sẽ gặp những cột đèn đỏ, nghĩ thôi mà những người đàn ông trong gia đình đã thấy không ổn.
Nguyệt Hương Lan quay sang nhìn anh, cô có chút lo lắng hỏi.
"Anh sẽ lái xe hay kêu tài xế vậy?"
"Tôi lái, vì là chuyến đi trong gia đình nên đa số đàn ông trong gia đình là người cầm lái."
"Vậy còn công việc của anh thì sao?"
"Không sao, tôi sẽ nói với thư ký chuyện này, và chắc chắn ba tôi sẽ hiểu."
Nói rồi, anh quay sang nhìn ông, Cao Bác Thiên khóc không ra nước mắt với vợ mình, chỉ vì cho bà uống chút cồn mà thành ra như vậy, chính ông cũng cảm thấy hối hận vì điều đó.
Nhưng dù là vậy thì mọi người cũng rất hứng ứng với việc này, họ cùng nhau trở về phòng chuẩn bị đồ đạc, phái nam vì thông báo đột ngột mà phải liên lạc với thư ký, trợ lý về khoảng thời gian vắng mặt.
Còn những người phụ nữ thì lại rất hào hứng vì những buổi đi chơi. Nguyệt Hương Lan thấy anh vẫn chăm chú nói chuyện với thư ký, cô im lặng quan sát, tấm lưng rộng lớn có thể che đi ánh nắng mặt trời chiếu vào người cô, người tham công như anh vậy mà lại hoãn lịch trình lại để đi cùng gia đình thì đúng là rất bất ngờ.
Nguyệt Hương Lan chưa từng có cảm giác thích thú như hiện tại, được đi nơi này nơi kia là sở thích của cô nhưng nếu đi chung với Cao Anh Quân thì có hơi e ngại.
Một lúc sau, công tác chuẩn bị cũng đã xong, Cao Anh Quân cất điện thoại vào túi rồi xách hai chiếc vali to lớn xuống nhà, từng bước đi xuống cầu thang, Nguyệt Hương Lan thong dong đi bên cạnh, trên người xách theo một chiếc túi nhỏ.
"Xuống rồi sao?"
Mọi người có mặt đông đủ ngồi dưới nhà, ánh mắt cô nhìn xung quanh rồi nhíu lại, Dương Bạch Dao cũng có mặt ở đây cùng chiếc vali của cô ta.
"Dương Bạch Dao cũng đi chung với chúng ta sao?"
Cô thắc mắc quay sang hỏi anh.
"Ừ, vì hôm qua cô ấy cũng giơ tay nên được tham gia vào chuyến du lịch này."
"Thì ra là vậy.."
Nguyệt Hương Lan gật gù cho qua, cô tiến đến bên cạnh Cao phu nhân và Mộng Lệ Hoa, hôm nay Mộng Lệ Hoa đặc biệt xinh đẹp trong chiếc váy màu trắng, họa tiết hoa nhí nhỏ nhắn hai dây tạo nên nét dịu dàng, đằm thắm.
"Hôm nay em xinh thật đó!"
Nguyệt Hương Lan cảm thán, vì được người khác khen mà Mộng Lệ Hoa rất ngại, da mặt mỏng là ửng đỏ hai bên má hồng.
"Dạ, chị cũng đẹp lắm."
Được khen và cũng không quên khen lại, Mộng Lệ Hoa và Nguyệt Hương Lan nói chuyện rơm rã trước khi đến giờ xuất phát, những người đàn ông trong gia đình nhân cơ hội vợ mình bận nói chuyện, khen ngợi nhau mà tụ lại nói chuyện.
Cao Anh Quân cũng bị cuốn vào cuộc trò chuyện của bọn họ. Cao Anh Đại - Em gái và cũng là phó giám đốc công ty của gia đình, cậu ta mệt mỏi với những chiếc túi xách bị Mộng Lệ Hoa đeo chéo trên cổ, vì Mộng Lệ Hoa than mỏi cô mà giờ đây, trên cổ cậu ta là hai chiếc túi xách của vợ.
Cao Anh Quân lại thảnh thơi hơn khi trên người không dính một thứ đồ nào liên quan đến phụ nữ, bọn họ là vợ chồng hợp đồng nên chắc chắn sẽ không làm phiền quá nhiều đến đối phương, đặc biệt là đồ ai nấy giữ, mất thì đừng nói tại người kia.
Và cũng vì là người duy nhất không đeo túi xách của vợ mà Cao Anh Quân bị những người khác tra hỏi bí quyết khiến vợ không sai vặt quá nhiều.
"Anh hai, anh chỉ em chút bí quyết nho nhỏ đi được không? Sao chị dâu không bắt anh đeo cái gì hết vậy, sướng vậy!"
Cao Anh Đại giở giọng cầu xin khiến Cao Anh Quân lắc đầu lùi lại, anh nào có bí quyết nào khiến Nguyệt Hương Lan không kêu anh xách túi cho đâu chứ, chỉ tại bọn họ không phải vợ chồng, càng không phải người yêu nên cô mới làm vậy thôi.
Thấy anh không chịu trả lời, Cao Anh Đại khóc không ra nước mắt mà ôm chặt lấy anh như chưa từng được ôm khiến anh hoảng hốt, tránh cũng không kịp, tiếng khóc của cậu ta vô tình thu hút sự chú ý của phái nữ.
Mộng Lệ Hoa nghiêng người nhìn về hướng Cao Anh Quân, cô ấy nhíu chặt mày đi đến, không nhanh không chậm nắm lấy lỗ tai Cao Anh Đại kéo lên thật mạnh khiến cậu ta lúc này mới phải khóc thật sự.
"Anh làm cái gì vậy hả chồng!"
"Á!! Đau anh vợ ơi, đau anh mà, tha anh đi mà vợ ơi!"
"Còn nói nữa hả, tự nhiên khi không ôm ấp anh hai làm gì vậy, cầu xin cái gì!"
Càng nói Mộng Lệ Hoa càng kéo mạnh hơn, tiếng la hét của cậu ta khiến Cao Anh Quân cũng phải nuốt một ngụm nước bọt vì sợ hãi, nhìn khuôn đanh đá của em dâu mà da gà của anh không tự chủ mà nổi lên hết.
Nguyệt Hương Lan cũng bất ngờ trước hành động của Mộng Lệ Hoa, cô từng bước nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh.
"Cô sẽ không làm vậy với tôi chứ?"
Cao Anh Quân hỏi, anh lo lắng việc giả làm vợ chồng thì anh cũng sẽ bị cô làm như vậy, không phải là anh sợ mà anh thấy khuôn mặt đanh đá đó, hành động nhéo tai rất mạnh đến tai của em trai anh cũng đỏ hết lên, anh mới phải lo lắng hỏi cô.
Nguyệt Hương Lan cười trừ, lắc đầu đáp.
"Tôi sẽ không làm vậy đâu."
"Vậy thì tốt rồi."
Trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, anh cứ sợ cô sẽ quá nhập tâm vào vai trò làm vợ mà học hỏi kiến thức này từ Mộng Lệ Hoa.
Cao phu nhân thấy con trai bị hành hạ cũng bỏ qua một bên, bà lớn giọng nói.
"Mọi chi chuẩn bị! Chúng ta mau chóng lên xe để đi thôi, đến giờ xuất phát rồi!"
Nhờ vào câu nói của bà mà Cao Anh Đại được cứu thoát, Mộng Lệ Hoa thả tai ra thì cậu ta liền ôm chặt bên tai bị nhéo, vẻ mặt không thể đáng thương hơn, đôi mắt ngấn lệ, long lanh nhìn cô ấy.
"Còn nhìn em nữa sao, anh mau lên xe đi!"
"Dạ!"
Nói rồi, cả hai bắt đầu đi ra ngoài, theo sau là những người khác. Những chiếc xe bốn bánh lần lượt ra khỏi cổng nhà, vì mỗi nhà đều có một chiếc xe riêng nên số xe đi chung là khá nhiều, mọi người phải đi theo hàng dọc để không làm tắc đường.
Chuyến đi du lịch lần đầu tiên trong những ngày đầu làm dâu của Nguyệt Hương Lan làm cô rất hứng thú, nơi điểm đến của tua du lịch là hòn đảo Panik.