"Đồ Ngốc! Sao cô yếu đuối vậy?"
Nguyệt Hương Lan bị anh gọi là ngốc cũng không thèm phản bác, cô ngồi im ru nghe anh nói.
"Nếu biết cô sẽ như vậy thì tôi đã cho cô học một khóa đào tạo rồi. Thôi đi, chúng ta đi xuống dưới thôi!"
Nói rồi, anh đứng dậy nắm tay cô kéo xuống mặc cho cô có ý định từ chối nhưng sức lực của phụ nữ không bằng đàn ông, rất nhanh cô đã bị anh kéo xuống dưới nhà. Dù rất không hài lòng với hành động đó nhưng ở trước mặt nhiều người, cô vẫn phải tỏ ra yêu thương với anh.
Cao phu nhân thấy hai người xuống liền nhanh chóng đi đến chỗ cô, thấy khuôn mặt vẫn xinh đẹp, đôi mắt không sưng khiến bà nhẹ nhõm trong lòng.
"Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì chúng ta bắt đầu tiệc thôi nào!"
Nói rồi, bà đi đến cầm lấy một chai rượu rồi bật nắp lên, giọng nói đầy nội lực tạo nên không khí vui nhộn cho mọi người, Cao phu nhân đặc biệt kéo cô đến cùng nhảy nhót theo âm nhạc, mọi người cũng bật cười trước hành động đáng yêu đó của bà.
Vì bà là chủ bữa tiệc nên bà muốn gì họ cũng chiều. Dương Bạch Dao cũng hòa mình vào đám đông, bề ngoài vui vẻ cười nói nhưng trong lòng lại không được như vậy, khi thấy bàn tay anh kéo cô xuống nhà thì cô ta đã không thấy vui vẻ gì cả.
Lại thêm câu nói lúc đó của anh lại càng khiến cô ta mất mặt, đôi mắt như viên đạn nhìn về phía Nguyệt Hương Lan, trong lòng thầm mắng nhiếc.
Cao Anh Quân ngồi bên lề nhìn mọi người vui vẻ bên nhau, tay cầm ly rượu vang uống một ngụm, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Nguyệt Hương Lan không rời, đôi lúc lại âm thầm cười khi thấy cô bày trò làm Cao phu nhân vui.
"Thấy mẹ và vợ hòa thuận con hạnh phúc lắm phải không, Anh Quân?"
Cao Bác Thiên đi đến bên cạnh anh rồi ngồi xuống, vì tuổi tác cũng đã gần đến hàng 50 nên ông không còn hứng thú với những thứ ồn ào như vậy nữa nhưng vợ ông lại khác, bà ấy rất vui vẻ những bữa tiệc như vậy và người làm chồng như ông dù không thích cũng phải chiều theo ý.
Không khí trong gia đình chưa bao giờ náo nhiệt như những ngày Cao Anh Quân và Nguyệt Hương Lan ở lại đây, từ ngày họ ở lại thì lúc nào bà cũng mỉm cười, lúc nào cũng muốn mở những bữa tiệc ồn ào như vậy trong nhà. Cao Bác Thiên thì đã quá quen với việc này mà không muốn phản đối.
Hôm nay, ông vô tình bắt gặp ánh mắt anh dành cho Nguyệt Hương Lan thì ông lại thấy rất hay, ngồi trên chiếc ghế sofa hai người đàn ông vừa nhâm nhi ly rượu vang vừa nói chuyện.
"Mẹ con đã trông chờ đứa con dâu này lâu lắm rồi, giờ thì bà ấy đang rất hạnh phúc vì điều đó."
"Đúng vậy, con thấy mẹ rất vui và không còn chửi mắng con nữa."
Anh cũng nhanh chóng đáp lại, trong lời nói pha chút đùa giỡn.
"Con hiểu tính mẹ con mà, nhìn vậy thôi chứ bà ấy còn trẻ con lắm!"
"Vậy sao? Không biết đến con có khó khăn không nhỉ?"
Vừa nói, anh vừa nhìn về hướng Nguyệt Hương Lan.
"Không đâu, con cũng đang dần trải nghiệm điều tương tự như vậy rồi."
Trong đôi mắt họ là hình bóng người phụ nữ của họ, Cao Anh Quân nhìn dáng vẻ vui đùa của cô thì bất giác lại thấy đáng yêu, trong lòng lại dâng lên một chút cảm giác kỳ lạ, nụ cười trong trẻo, rạng rỡ của cô lọt vào mắt anh lại càng trở nên xinh đẹp.
Nhịp tim như cảm nhận được làn sóng mới mà hẫng một nhịp, đôi mắt nhìn chăm chú về hướng một cô gái mà không thay đổi, đôi lúc lại mỉm cười trước những hành động kỳ quặc của cô.
Ly rượu vang trên tay vẫn cứ đung đưa, gợn sóng màu đỏ tím theo chiều ngang mà lắc lư qua lại, anh đưa ly rượu lên rồi uống một ngụm rồi đến hai ngụm, ba ngụm..
Buổi tiệc dần đến hồi kết, mọi người quậy phá nhiệt tình rồi cũng bị rượu làm cho choáng váng, nằm ngã nghiêng trên ghế, sàn nhà, Cao phu nhân trong cơn say cầm chai ly rỗng lên, giọng nói dịu đi theo cơn say mà chao đảo, đôi mắt nhắm lại nói.
"Mọi người! Hôm nay là sinh nhật của ta nên ta quyết định sẽ mở một chuyến du lịch 3 ngày 2 đêm ở hòn đảo Panik để chúng ta chơi thả ga, ai muốn đi thì cứ giơ tay lên!"
Nói rồi, bà liền ngã xuống đất, mọi người lờ mờ nghe thoáng qua liền giơ tay lên theo bản năng rồi ngủ, Nguyệt Hương Lan ngồi dựa đầu vào vai anh ngủ. Lần đầu tiên bị ép rượu tuy uống một nhiều nhưng đối với người chưa từng đụng đến những thứ có cồn như cô đã say ngay khi ngửi thấy.
Cao Anh Quân nhìn góc mặt cô, nhẹ nhàng đưa tay đỡ cô nằm xuống đùi anh, chỉnh lại tư thế rồi vén những lọn tóc dính trên mặt cô.
Nguyệt Hương Lan ngọ nguậy lung tung khiến anh phải dùng tay để ôm cô lại, tránh làm cô ngã xuống đất, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô.
"Ngoan, ngủ đi."
"Ưm.."
Nguyệt Hương Lan như nghe được mà quay đầu vào bụng anh, hai tay ôm chặt cánh tay trái của anh, Cao Anh Quân trong phút chốc lại thấy hành động này rất đáng yêu, không nhịn được mà khen ngợi.
"Đáng yêu thật đấy!"
Câu nói vừa phát ra thì anh liền thấy có điều không đúng, đôi mày nhíu lại, tự hỏi.
"Mình vừa khen cô gái này đó sao? Ủa, mình bị sao vậy nè?"
Chỉ trong chốc lát cảm thấy thấy hành động đó đáng yêu nhưng chính anh lại không hiểu anh vừa nói gì, hành động gì, trong lòng cũng rất khó hiểu trước những hành động vừa rồi của bản thân nhưng nếu bây giờ anh thả tay ra thì cô sẽ ngã xuống đất.
Dù trong lòng có nhiều thắc mắc nhưng lại không muốn cô bị ngã, tay lại càng siết chặt thắt lưng hơn, khi thấy cơ thể cô đã ổn định trên ghế sofa anh mới yên tâm mà nhắm mắt, ngã đầu ra sau ghế ngủ.
Cả gia đình ai cũng có men say sau bữa tiệc sinh nhật đầy náo nhiệt của Cao phu nhân, ông Cao Bác Thiên vẫn tỉnh táo, ông lặng lẽ đỡ bà vào phòng, đắp mền gọn gàng cho vợ xong hết ông liền đi lấy thêm một số cái mền khác mang ra chỗ những người kia.