Hứa Niệm An chưa từng thấy người đàn ông nào như vây, nếu Quý Thừa Ngọc đẹp trai ngời ngời thì người đàn ông trước mặt không tìm được tính từ nào để miêu ta dù cô cố vắt óc suy nghĩ.
Vẻ ngoài của anh ta quá đẹp.
Anh tiếp cận cô từng chút một, giống như dã thú tiếp cận con mồi của mình.
Đôi mắt lạnh lùng kia chỉ cần nhìn cô cũng khiến cô sợ hãi vô cớ.
Hứa Niệm An ôm cánh tay, cúi đầu không nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn tiên sinh đã cứu tôi.”
Người đàn ông chỉ lạnh lùng nhìn cô, không nói lời nào. Đột nhiên, anh cắn điếu thuốc trong miệng, giơ tay cởi găng tay, cúi xuống nhéo cằm Hứa Niệm An.
Đầu ngón tay thô ráp xoa nắn đôi môi vô cùng mỏng manh của Hứa Niệm An, khiến cô run lên không thể kiềm chế.
Ánh mắt của anh vô cùng lạnh lùng và nhợt nhạt, “Tôi không bao giờ giúp đỡ ai, cô sao lại cảm ơn tôi?”
Đầu Hứa Niệm An ong ong.
Ở đế đô, cái tên Mục Duyên Đình đồng nghĩa với quyền lực, có quá nhiều lời đồn đại về anh, anh quá độc đoán, ngang tàn, tàn nhẫn, sắt đá và hành xử không theo lẽ thường.
Mỗi tin đồn đều đủ khiến cho người ta kinh hãi.
Nhưng hôm nay, tại sao cô lại gặp phải người đàn ông này vậy?
Bàn tay của anh vuốt ve đôi môi mềm mại của Hứa Niệm An, rồi từ từ di chuyển xuống. Đầu ngón tay thô ráp của anh lướt qua chiếc cổ thanh tú của cô, khuấy động ngọn lửa đang hoành hành trong người cô, rồi dừng lại trên vai trái của Hứa Niệm An.
Xa hơn nữa là vết sẹo xấu xí.
Đôi mắt của người đàn ông tối lại một chút, nhớ lại một đêm trước đây, cảnh tượng Tiểu Phúc Tử bị ngọn lửa nuốt chửng để cứu anh lại hiện lên trong tâm trí.
Hứa Niệm An cảm thấy lưng cứng đờ, bất giác co người lại, ánh mắt đầy kháng cự: “Tiên sinh…”
Mục Duyên Đình nhìn chằm chằm vào vết sẹo, vẻ mặt nhàn nhạt, môi mỏng khẽ mở: “Bị lửa đốt?”
Hứa Niệm An không hiểu tại sao anh lại quan tâm đến vết sẹo trên lưng cô, cô đoán vì phụ nữ xung quanh anh đều xinh đẹp, và anh chưa bao giờ nhìn thấy vết sẹo xấu xí như vậy.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Ừ.”
Đôi mắt của Mục Duyên Đình như lóe lên, tay anh lướt dọc theo vai trái của Hứa Niệm An lên vết sẹo, nhẹ nhàng vuốt ve nơi gớm ghiếc đó, “Làm sao bị vậy?”
Hứa Niệm An khẽ thì thào nói, “Lúc nhỏ tôi nghịch ngợm, lợi dụng lúc người lớn không có nhà đã nhóm lửa và gây ra hỏa hoạn lớn.”
Mục Duyên Đình nhìn xuống, người phụ nữ này không phải là Tiểu Phúc Tử mà anh đang tìm kiếm.
Hứa Niệm An ở trong nước ôm hai tay ngẩng đầu nhìn anh, bởi vì dược tính, hai mắt đong đầy nước, đôi môi đỏ mọng mấp máy, hơi run lên vì sợ hãi nhưng cô bắt mình phải bình tĩnh nhìn thẳng vào anh.
Chưa ai dám nhìn anh theo cách đó.
Cái nhìn đó là kết hợp sự không sợ hãi và tính hiếu chiến, đột nhiên đánh trúng phần thầm kín và dễ tổn thương nhất của trái tim anh.
Mục Duyên Đình đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt cô. Anh vẫn nhớ rằng khi Tiểu Phúc Tử lần đầu tiên nhìn thấy anh và ngẩng đầu lên đối diện với kẻ bắt cóc, chính là ánh mắt này.
Mục Duyên Đình ánh mắt trầm xuống, có một cỗ dục vọng muốn phá tan sự giam cầm, gào thét mà ra, trong lòng có một chuỗi âm thanh ồn ào náo động.
Người phụ nữ này thực sự đã khơi dậy ham muốn của anh.
Cho dù không phải là Tiểu Phúc Tử của anh, anh cũng đã định rồi.
Lòng bàn tay to lớn của anh khẽ vuốt ve khuôn mặt của Hứa Niệm An, khuôn mặt cô dần dần đỏ lên, bờ vai mịn màng và chiếc cổ trắng ngần tạo thành một vẻ đẹp mong manh đến kỳ lạ.
“A…”. Cô đột nhiên nhẹ nhàng rên rỉ, nhận ra mình vừa thất thố, cô nhéo mạnh vào lòng bàn tay mình, cố gắng tỉnh táo, “Thưa tiên sinh, tôi xin lỗi, tôi xin phép về trước có được không?”
Mục Duyên Đình đưa tay nhéo cằm, hơi hơi kích động, đáy mắt mang theo ý cười, “Bị đánh thuốc rồi hả?”
Nội tiết tố nam mạnh mẽ tỏa ra từ người anh khiến cô vừa kháng cự vừa tham lam.
Mục Duyên Đình nắm cằm cô kéo tiến lại gần một chút, khi mũi hai người chạm nhau, một giọng nam trầm thấp truyền vào tai cô, “Vậy tôi, giúp cô giải thuốc này.”
Hứa Niệm An vội vàng nói, “Tôi đã kết hôn.”
Đây là một sự từ chối rõ ràng.
Gia chủ nhà họ Mục bị một người phụ nữ không rõ lai lịch từ chối.
Mục Duyên Đình nhéo cằm cô, nhìn cô thích thú.
Đôi má của cô ửng hồng không tự nhiên do tác dụng của thuốc, môi nhỏ mơ hồ mỏng manh hồng nhuận tự nhiên, tóc trên đầu còn chưa khô, có giọt nước lăn dài trên má xuống bộ ngực trắng như tuyết. Xuống dưới, quần áo của người phụ nữ ướt sũng, dính chặt vào cơ thể tinh xảo của cô, cô thể của cô không nóng bỏng, nhưng đủ gợi cảm và quyến rũ.
Mục Duyên Đình nheo mắt và đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khô nóng.
Anh nghe Hứa Niệm An nói tiếp, “Tiên sinh là vương ở đế đô, là thiên tử hào kiệt, đừng vì một người phụ nữ đã có gia đình như tôi mà hủy hoại thanh danh của mình.”
“Thanh danh?” Mục Duyên Đình cười nhẹ, thả lỏng chiếc cằm, tay vuốt nhẹ từ cổ cô đi xuống.
“A…” Hứa Niệm An cảm thấy kinh hãi, nhưng không nhịn được hét lên, nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy.
Con ngươi đen nháy của Mục Duyên Đình cười nhạt, hai tay không nhẹ cũng không nặng, “Sao, cô không muốn sao?”
Hứa Niệm An sợ tới mức cả người phát run, đành phải hét lớn, “Thưa tiên sinh, tiên sinh không đáng vì tôi mà hủy hoại thanh danh của mình.”
Mục Duyên Đình nhìn vẻ nhẫn nhịn của cô và bắt đầu đùa giỡn, hỏi một câu chẳng liên quan gì đến lúc nãy, “Cô tên là gì?”
“Hứa Niệm An.”
“… Hứa Niệm An.” Mục Duyên Đình nhẹ giọng thì thào cái tên, “Cô là một người giỏi ăn nói, nhưng tôi không thích phụ nữ ồn ào.”
Nói xong, Mục Duyên Đình buông cô ra, đứng dậy. Người giúp việc phía sau liền bày ra một chiếc hộp vuông màu trắng.
Mục Duyên Đình mở chiếc hộp, lấy trong đó ra một ống kim tiêm, cúi người nắm lấy cánh tay của Hứa Niệm An và cắm vào ngay lập tức.
Đồng tử của Hứa Niệm An co rút lại, hét lên, “Tiên sinh làm cái gì vậy? Buông tôi ra.”
“Đừng nhúc nhích!” Anh trầm giọng lạnh lùng nói ra ba chữ, sau đó rút kim tiêm ném vào trong hộp, “Đây là thuốc giải.”
Hứa Niệm An giật mình, tự mắng chửi trong lòng. Vừa định cảm ơn thì đã nghe Mục Duyên Đình nói với hai người giúp việc phía sau, “Tắm rửa sạch sẽ rồi đưa vào phòng tôi.”
Hai người giúp việc cung kính, gật đầu nói, “Vâng, thưa tiên sinh.”
Hứa Niệm An, “…”
Mười lăm phút sau, Hứa Niệm An được hai người giúp việc đưa đến cửa phòng của Mục Duyên Đình.
Không biết có phải để ngăn cô trốn thoát hay không, một trong hai người giúp việc thậm chí còn tốt bụng giúp cô mở cửa phòng, “Hứa tiểu thư, tiên sinh đang chờ cô bên trong.”
Hứa Niệm An nhìn qua khe cửa, bên trong tối om. Cô lắc đầu trong tuyệt vọng, vài giờ trước cô vừa thoát khỏi bàn tay của đám côn đồ là nhờ anh, nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ sẵn sàng ôm một người đàn ông lạ.
“Hứa tiểu thư, cô vào đi, chờ lâu tiên sinh sẽ không vui.”
Không vui sao? Nếu không vui, anh ta sẽ làm gì? Người ta đồn rằng anh là người không gần nữ giới, và cũng rất tàn nhẫn. Từng có thế gia tiểu thư, vì chống đối anh, kết cục rất thê thảm.
Cô không biết những tin đồn này là đúng hay sai, nhưng chỉ là vừa mới bắt đầu, cô đã bị khí tức của anh làm cho choáng váng rồi.
Vì vậy, nếu bây giờ cô làm cho anh không vui, anh sẽ làm gì với cô đây?
Hứa Niệm An không khỏi run lên vì lo sợ.
Người giúp việc phía sau có lẽ không kiên nhẫn chờ đợi, đột nhiên đưa tay ra, mạnh mẽ đẩy Hứa Niệm An vào.
Hứa Niệm An lảo đảo vài bước trước khi cô có thể đứng vững, cánh cửa phía sau lưng cô được đóng lại nhẹ nhàng, với tiếng lách cách, hy vọng tồn tại trong lòng của Hứa Niệm An hoàn toàn tan vỡ.