Cố đô, biệt thự Bách Thành.
Trong gió lạnh, Hứa Niệm An nhìn xuống tập tài liệu trên tay, khóe miệng giật giật, để vợ giao ước hợp đồng với một người phụ nữ khác, trên đời này e rằng chỉ có Quý Thừa Ngọc làm được.
Cách hạ nhục người này không khéo nhưng đã thành công khiến cô kinh tởm.
Tình yêu của Hứa Niệm An cô đã bị chà đạp và bóp chết một lần nữa.
Khi đến cửa phòng, Hứa Niệm An giơ tay gõ cửa, cửa không khóa, mở ngay khi cô vừa đẩy ra.
Giọng nói của một người phụ nữ lọt vào lỗ tai cô, Hứa Niệm An ngẩng đầu lên, cả người cô đột nhiên chấn động.
Trái tim đau đớn như bị lăng trì, không thể phân biệt được liệu nó đang tê liệt vì cơn đau, hay liệu cô phải chấp nhận thực tế.
Hứa Niệm An mong Quý Thừa Ngọc ở trong đó, nhưng không ngờ anh ta lại làm ra chuyện lớn như vậy để ép cô ly hôn.
Quý Thừa Ngọc lạnh lùng nhìn cô bằng đôi mắt đen nháy, không chút xấu hổ vì bị vợ bắt gặp đang cùng người phụ nữ khác trên giường, quay đầu hung ác nhìn Hứa Niệm An, cầm cái gạt tàn thuốc bên giường ném về phía cô, “Cô bị mù sao? Không thấy lão tử đang vui vẻ sao?"
Đi tới? Hay tránh ra? Cô tự hỏi.
Cái gạt tàn thuốc bay ngang qua trán của Hứa Niệm An rơi xuống khung cửa, lập tức vỡ tan.
Lúc này Hứa Niệm An mới biết người đàn ông này đối với cô tàn nhẫn như thế nào.
Trái tim cô cũng giống như cái gạt tàn đó, tan thành tro, băng giá và tuyệt vọng.
Hứa Niệm An tức giận đến run cầm cập không kìm được nước mắt, “Quả thật tôi mù quáng mới gả cho loại cặn bã như anh!”.
Cô ném tập tài liệu trên tay xuống đất, ngẩng cao đầu: “Quý Thừa Ngọc, chúng ta xong rồi.”
Cho đến khi vào thang máy, Hứa Niệm An rốt cuộc cũng cởi bỏ hết ngụy trang, dùng tay che ngực thật chặt, nơi đó gần như đau đến mức không thở nổi.
Tại quán cà phê dưới lầu một, Hứa Niệm An tìm một chỗ ngồi xuống, thầm động viên bản thân phải vui lên, bởi vì mẹ cô không thể bị đánh bại.
Ngay sau khi cô ngồi vào chỗ, người phục vụ mang đến cho cô một ly nước, Hứa Niệm An cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy ly nước uống một hơi cạn sạch.
Nhưng một lúc sau, cô nhận thấy cơ thể mình có gì đó không ổn, cảm giác khô nóng lan nhanh khắp tứ chi, càng lúc càng mạnh, như có bàn tay vô hình nào đó ở trên người cô cào xé.
Trực giác mách bảo cô rằng ly nước này có vấn đề.
Ánh mắt Hứa Niệm An tối sầm lại, trong lòng thầm tính, ngẩng đầu nhìn phía trên lầu, lẳng lặng cất cái ly vào trong túi áo gió.
Cô phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, cô không phải là một kẻ ngốc, và cô biết rằng những người này đã có chuẩn bị trước.
Bàn tay cầm ly nước trong túi áo lại siết chặt, bước chân càng lúc càng gấp gáp, bây giờ cô không muốn làm tổn thương chính mình.
Tuy nhiên, khi cô vừa bước ra khỏi quán cà phê, đã có người theo sau cô, “Em gái à, đi một mình sao, ở lại chơi với anh trai đi?.” Hứa Niệm An nhìn hắn ta một cách hằn học, nói, “Cút đi”.
“Ồ, khá đấy.”
Hứa Niệm An rên rỉ, cô thật muốn bỏ chạy nhưng chân cô càng lúc càng yếu, chỉ đi vài bước là cô đã ngã xuống đất.
Nhóm người nhếch mép cười và từ từ tiến đến gần cô.
“Bốp!”, Hứa Niệm An làm vỡ ly thủy tinh trong tay, những mảnh sắc nhọn găm vào bàn tay cô. Giọng nói của cô đã có chút run rẩy, “Ai trong các người dám tiến lên một bước, tôi sẽ chết cho các người xem. Đến lúc đó, các người đừng có chạy.”
“Hahahaha, tôi thích cô rồi đó.” Người đàn ông nói, từ từ ngồi xổm xuống, đôi mắt nhỏ lóe lên hung ác, “Tôi biết cô không thể nào làm được, cô chết bây giờ, thì bà mẹ đang sống dở chết dở của cô phải làm sao?”. Hứa Niệm An run rẩy.
Đột nhiên, hai luồng ánh sáng chói mắt nhanh chóng tiến lại gần.
Như nhìn thấy một vị cứu tinh, Hứa Niệm An không ngần ngại giơ tay đâm miếng thủy tinh vào chân một cách quyết liệt, cơn đau dữ dội khiến cô nhất thời thanh tỉnh.
Bỏ qua cơn đau, cô nhanh chóng đứng dậy lao về phía chiếc xe đang chạy tới.
Kèm theo tiếng phanh chói tai, chiếc Bentley phiên bản giới hạn dừng gấp giữa đường.
Giọng nói thời ơ và lười biếng của người đàn ông vang lên trong xe, “Cao Dương, chuyện gì xảy ra?”
Cao Dương nhìn về phía trước, cung kính nói, “Thưa tiên sinh, có người chặn phía trước xe.”
“Chết rồi?”
“Không va chạm.”
“Không quan tâm.”
“Vâng.”
Nhìn thấy xe khởi động lại, Hứa Niệm An nhịn đau, vội vàng đi qua, dùng hai tay vỗ vào cửa kính xe. Đây là hy vọng duy nhất của cô, cô rất sợ hy vọng này sẽ vụt mất trong nháy mắt. Vì vậy, cô phải cố gắng nắm bắt, “Thưa tiên sinh, cứu tôi, làm ơn, hãy cứu tôi.”
Những người ẩn mình trong bóng tối đã bí mật nhìn thấy hành động của Hứa Niệm An, và cho rằng có vẻ như họ không cần phải làm gì tối nay. Người trong xe kia sẽ làm điều đó và Hứa Niệm An sẽ chết rất xấu xí.
Bởi vì người ngồi trong xe không ai khác, chính là Mục Duyên Đình, gia chủ nhà họ Mục.
Trong ba gia tộc nổi tiếng ở đế đô, nhà học Mục là đứng đầu, chủ nhân mới là Mục Duyên Đình lại càng có diện mạo tuấn mỹ, nhân trung long phượng, vô số nữ nhân đã dốc hết sức lực để tiếp cận anh, đáng tiếc là Mục Duyên Đình rất lạnh lùng và khắc nghiệt. Hơn hai mươi năm qua không gần nữ giới.
Ba chữ Mục Duyên Đình đã trở thành tên của người đàn ông mà nữ nhân đều muốn lấy nhưng lại không dám lấy.
Nhưng người phụ nữ này đã chặn phía trước xe của Mục Duyên Đình mà không sợ chết.
Người đàn ông trong xe thờ ơ thu lại ánh mắt, như thể một con chó con mèo từ ngoài xe chạy tới, điều này không thu hút sự quan tâm của anh một chút nào.
“Thưa tiên sinh, xin hãy giúp tôi…, thưa tiên sinh…”
Bentley bắt đầu chậm rãi chạy, từ từ bỏ lại người phụ nữ phía sau đang nằm trên mặt đất.
Một số người trong đám kẻ xấu vội vã chạy lên, kéo người phụ nữ trên mặt đất trở lại.
“Anh cút đi, để tôi đi…”
Mục Duyên Đình vô tình liếc nhìn kính chiếu hậu, vết sẹo gớm ghiếc trên vai trái của người phụ nữ đột nhiên hiện ra trong mắt anh.
“Dừng lại.” Mục Duyên Đình đột nhiên nói, “Mang cô ấy đi.”
Trước mắt họ Mục mấy người kia không đủ tư cách nói không được.
Hứa Niệm An cả người nhợt nhạt, được đưa đến xe của Mục Duyên Đình, trước khi cô có thể nói lời cám ơn, người của Mục Duyên Đình đã trói chân cô và ném cô vào thùng xe.
Cơn đau từ vết thương ở chân khiến Hứa Niệm An tạm thời tỉnh táo lại, nhưng thời gian trôi qua, cô co rúm lại trong thùng xe, lắc lư lảo đảo, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không biết mất bao lâu, nhưng đối với Hứa Niệm An, đó là đoạn đường khó khăn nhất, trong khi đang xuất thần, cốp xe được mở ra, cô được ai đó bế lên lầu, sau đó bị ném vào bồn tắm.
Nước ấm tạm thời khôi phục sự tỉnh táo của cô.
Cô lau mặt và nhìn xung quanh.
Cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra.
Người đàn ông cầm một điếu thuốc và từ từ tiến lại gần cô.
Trong căn phòng sáng sủa khác thường, cuối cùng cô cũng nhìn rõ mặt người đàn ông.
Nhìn thoáng qua, cô cảm thấy trên đời này không có thứ gì chói mắt hơn anh, ngay cả đèn chùm bằng đá pha lê chói lọi trên trần nhà cũng không sáng chói bằng anh.