Hạ Phương miễn cưỡng cười một cái: "Chị cũng không kém, dựa vào Lục Anh Đường, lấy được tư cách tham gia cuộc thi nhảy, rồi lại xưng là học trò của Ngụy Thung, cho dù nhà họ Hạ và nhà học Lục không còn thì cũng không ảnh hưởng được tới chị."
"Em..."
Rõ ràng là Hạ Phương đang châm biếm cô ta là đồ vô lương tâm, nhà họ Hạ rơi vào kết cục như này, thế mà cô ta chẳng thèm về nhà.
Nhưng nghĩ đến việc ngày mai mình phải tham gia cuộc thi nhảy, hơn nữa còn nổi bật trên cuộc thi nhảy, cô ta sẽ đè bẹp Hạ Phương, Hạ Oanh Oanh lại kìm được cơn giận.
"Hạ Phương, chúng ta cứ chờ xem!"
Cả buổi sáng, Hạ Phương đều tập luyện trong phòng tập nhảy chuyên dụng của Ngụy Thung.
Mãi đến hơn mười một giờ, cô mới đi tắm rồi thay quần áo đi xuống lầu.
Vừa khéo Tư Thành cũng gửi cho cô một tin nhắn, nói rằng anh tới rồi.
Hạ Phương bước nhanh chạy xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy Tư Thành đang đỗ xe ở đằng kia.
Mở cửa ra lên xe, Hạ Phương nghi hoặc nói: "Không phải anh bảo sẽ cho người tới à?"
"Trùng hơp anh cũng phải đến bệnh viện thăm một người, nên anh tự tới đây luôn." Tư Thành mỉm cười, sau đó anh lại gần cổ Hạ Phương rồi hít sâu một hơi: "Huống hồ, vợ anh vất vả như này, đương nhiên anh phải luôn luôn quan tâm chăm sóc rồi."
Môi Hạ Phương mờ ám lướt qua tai anh, cô mỉm cười giảo hoạt: "Cậu Thành tận tâm như này, em phải thưởng cho anh như nào đây?"
Tư Thành cười gượng: "Bà xã đại nhân thích là được."
Dù sao thì kiểu giày vò nào anh cũng từng nếm trải hết rồi, cô nàng xấu xa này muốn nhìn thấy dáng vẻ mình mất khống chế vì cô, rồi lại không có được cô hả?
Đương nhiên là anh phải phối hợp với cô...
Mặc dù anh là mất khống chế thật, nhưng cảm giác đó cũng không quá tệ.
Khi họ đến bệnh viện, trùng hợp là bữa trưa mà Tư Thành đặt cũng được đưa đến.
Vì thế, Hạ Phương xách theo đồ ăn rồi đi vào phòng bệnh của Ngụy Thung, còn Tư Thành thì đi sang bên Lăng Quân Hạc.
Tư Thành với Lăng Quân Hạc không có quá nhiều giao tình, nhưng trước kia khi anh vừa về nhà họ Tư, Lăng Quân Hạc từng nói đỡ cho anh trên một bữa tiệc.
Chính vì một câu nói của Lăng Quân Hạc, Tư Thành mới có thể dễ dàng thoát khỏi khó khăn.
Trùng hợp là bây giờ Lăng Quân Hạc đang ở bệnh viện này, không đi thăm thì cũng không phải phép.
"Ơ, anh hai? Sao anh lại tới đây?" Lăng Nhất Nam đang nghỉ hè, từ nhỏ cậu ấy đã thân thiết với Lăng Quân Hạc, mấy hôm nay cậu ấy vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Lăng Quân Hạc.
"Anh tới thăm ông tư."
"Chú nhỏ, anh hai tới thăm chú nè." Lăng Nhất Nam vui vẻ gọi một tiếng, nhìn thấy đồ trong tay Tư Thành, cậu ấy mỉm cười nói: "Anh hai, anh tới là được rồi, sao còn mang đồ làm gì, khách sáo thế."
"Anh mang cho ông tư Lăng, không liên quan đến cậu." Tư Thành lười biếng nói, sau đó anh cất bước đi đến trước giường Lăng Quân Hạc.
Lăng Quân Hạc mắc bệnh vào hơn hai mươi năm về trước, hai mươi năm qua, ông ta vẫn một mực không phối hợp điều trị, cho nên, bệnh nhẹ liền trở thành vấn đề lớn.
Thần kỳ là, dạo gần đây tự nhiên ông ta lại bắt đầu cố gắng tiếp nhận các loại điều trị.
Nhất là bắt đầu từ sự việc kích thích tối qua, ông ta thật sự hận không thể chữa khỏi cho bản thân ngay trong đêm, thế là ông ta không chỉ chủ động đòi uống thuốc, làm châm cứu, mà còn hỏi thầy thuốc tình hình sức khỏe của ông ta.
Trước kia thì còn lâu mới có chuyện này.
Lăng Nhất Nam phải gọi là mừng như điên, tối qua cậu ấy ở lại bệnh viện luôn, sáng sớm nay cậu ấy đi cùng Lăng Quan Hạc để làm các hạng mục kiểm tra sức khỏe, tích cực vô cùng.
"Anh hai quá đáng thế, chị dâu có biết không?" Lăng Nhất Nam lẩm bẩm, ánh mắt tràn ngập ấm ức.
Tư Thành liếc cậu ấy một cái, rồi đưa hộp đồ ăn cho cậu ấy: "Chị dâu cậu đưa cậu này."