A, cậu Thành nhà họ quá đáng yêu thì phải làm sao?
Thật là muốn đè anh.
Hạ Phương cảm thấy, hình như mình thay đổi rồi.
Ừm, trở nên rất có gì đấy?
Trước đây cô thật sự không có suy nghĩ gì với chuyện nam nữ, có thể nói là thanh tâm quả dục.
Nhưng sau khi gặp Tư Thành, cô thường xuyên không kiềm chế được mà muốn làm chút gì đó với anh.
Nhất là sau khi ấy ấy cái kia với anh...
Hạ Phương phát hiện mình có loại cảm giác như là đã mở ra một thế giới mới.
Tư Thành cũng chưa bao giờ làm cô thất vọng, lúc nào cũng làm cô tìm được một bản thân khác...
Tiếc quá, một buổi tối đẹp như này.
Hạ Phương thở dài, cô còn tưởng mình sẽ trằn trọc mất ngủ vì không chiếm được Tư Thành, kết quả, nhắt mắt chưa bao lâu cô đã ngủ rồi.
Tư Thành tắm xong đi ra, Hạ Phương đã ngủ rồi.
Chắc là vì lâu rồi chưa tập nhảy, hôm nay cô tập một trận lâu như thế, cô mệt quá, ngủ say lắm.
Thậm chí hô hấp còn nặng hơn bình thường.
Tư Thành nằm xuống cạnh cô, yêu thương nhéo má cô, ôm cô vào lòng, nghĩ đến cuộc gọi ban nãy, mãi mà anh không ngủ được.
Ngày hôm sau, Hạ Phương tỉnh dậy thì đã hơn tám giờ, Tư Thành đã nấu xong bữa sáng, anh đang chuẩn bị ra ngoài.
Thấy Hạ Phương dậy, anh liền ngồi vào bàn với cô, nhìn cô ăn sáng.
"Có gì hay mà em xem chăm chú vậy?" Thấy Hạ Phương ngồi bên cạnh vừa ăn sáng vừa xem điện thoại, Tư Thành hơi không vui.
Hạ Phương ngẩng đầu lên, cười tươi rói với Tư Thành: "À, em đang xem một chuyện làm người ta vui vẻ, lát nữa tới bệnh viện, em sẽ cho Ngụy Thung xem luôn, thể nào chị ấy cũng vui."
Mặt Tư Thành càng đen hơn, mình đang ngồi ngay trước mặt cô ấy, cô ấy lại nghĩ đến Ngụy Thung?
Hạ Phương chưa nhận ra sự khác thường của Tư Thành, cô ăn xong bữa sáng liền bảo Tư Thành đưa mình đến phòng tập nhảy của Ngụy Thung.
Sáng nay, cô phải tập luyện ở đấy.
Dù sao thì nhà có rộng đi chăng nữa, cũng không tiện bằng phòng tập nhảy.
"Buổi trưa anh tới đón em đi ăn nhé?" Trước khi xuống xe, Tư Thành nhéo má Hạ Phương.
"Không cần đâu, trưa nay em đến bệnh viện ăn cùng Ngụy Thung."
Tư Thành: ...
Anh lại bị bỏ rơi à?
"Thế anh cho người tới đón em nhé." Tư Thành nói xong, liền xuống xe đi sang ghế phó lái cởi dây an toàn cho Hạ Phương, rồi đỡ cô xuống xe.
Đột nhiên được đãi ngộ cao cấp như này, làm Hạ Phương có hơi không được tự nhiên.
Cô ho khan hai tiếng: "Thế, cậu Thành đi làm nha."
Tư Thành mỉm cười vén lọn tóc dài của Hạ Phương ra, hôn má cô một cái: "Ngoan."
Tự nhiên có cảm giác bị cưng như mèo con...
Tư Thành vừa lên xe rời đi, Hạ Phương quay người lại thì nhìn thấy Hạ Oanh Oanh đang đi từ đằng xa tới đây, vẻ mặt cô ta tràn ngập sự ghen tị và không cam lòng.
Một tháng không gặp, Hạ Oanh Oanh đã gầy đi nhiều, khuôn mặt lúc nào cũng tỏ vẻ tự tin đắc ý tươi cười giờ cũng đã thêm vài phần trầm ổn.
Chỉ có điều, ánh mắt cô ta nhìn Hạ Phương lại có thêm sự oán hận.
"Em gái giỏi thật đấy, không chỉ như cá gặp nước ở Giang Lâm, làm cho nhà họ Lục và nhà họ Hạ gà chó không yên, tới Kinh Thành rồi, em cũng có thể dựa vào nhà họ Tư ở Giang Lâm và nhà họ Tần ở Kinh Thành, rồi phát triển nhanh chóng."
Hạ Oanh Oanh mở miệng, giọng điệu vẫn chanh chua như trước.