“Cái này không tồi.”
“Em không thể ăn lạnh, ăn cái này, ăn lúc còn nóng đi.”
“Để anh ăn kem hộ em, em uống canh đi.”
Phi Sắc, gần đây nhà hàng này vừa mới cho ra món mới, Hạ Phương vẫn chưa từng đến thử.
Hôm nay Lệ Minh Nhã chủ động đề nghị muốn mời, Hạ Phương tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Chỉ là sau khi ngồi xuống, Tư Thành lại bắt đầu không xem ai ra gì bưng trà rót nước đủ kiểu cho Hạ Phương, sau đồ ăn được mang lên lại gắp cái này rồi lại cái khác, hoàn toàn làm lơ vẻ mặt khó coi của Lệ Minh Nhã ở phía đối diện.
Về phía Sở Lâm Xuyên, anh ấy đã hoàn toàn biến thành vật trang trí.
Chủ yếu nhìn dáng vẻ Tư Thành hầu hạ Hạ Phương như Thái Hậu, hình ảnh quá đẹp khiến anh ấy không nhịn được thổi bong bóng màu hồng trong đầu.
Hóa ra người anh Hai cực kỳ khí phách, luôn cho người ta cảm giác người sống chớ gần, cả người toàn khí lạnh khi bên cạnh sếp Phương của bọn họ lại là người đàn ông yêu vợ điên cuồng đến vậy.
Phía trước anh ấy còn luôn suy nghĩ, hai người này ai cũng khí phách vô cùng, lúc ở chung có thể đánh nhau hay không?
Hiện tại mới phát hiện, hai người đàn ông bá đạo ở chung có khả năng sẽ đánh nhau, nhưng một nam một nữ thì tuyệt đối có thể khiến người ta ăn ngọt đến sâu răng.
Hình ảnh trước mắt khiến Sở Lâm Xuyên cảm thấy đồ ăn ngon còn chưa chắc ngon bằng thức ăn cho chó, toàn bộ quá trình chỉ cười, bỏ Lệ Minh Nhã sang một bên.
Lệ Minh Nhã nhìn hình ảnh này, sớm đã cắn sứt răng sứ.
Từ khi đi vào phòng riêng, Tư Thành không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái, trên đường đi cô ta đáp lời Hạ Phương mấy lần, Tư Thành lại như bảo mẫu, toàn bộ hành trình cung cấp đủ loại phục vụ cho Hạ Phương, phục tùng đến mức như biến thành một người khác.
Nếu không phải nhờ gương mặt cùng với khí phách quá ư là mạnh mẽ trên người Tư Thành, Lệ Minh Nhã cũng phải cho rằng mình nhận lầm người.
Tư Thành cô ta quen sao có thể là dạng người này được?
Anh tựa như một vị vương giả, cao quý kiêu ngạo, cực kỳ khí phách, chỉ có người khác thần phục anh, phục vụ cho anh, có khi nào thấy anh chăm sóc bất luận một ai như vậy đâu?
Cho dù là Lộc An An, trước đây Tư Thành cũng chỉ xem như có phần chăm sóc hơn người khác một phần mà thôi, chưa bao giờ giống như bây giờ, chỉ thiếu điều nâng niu Hạ Phương trong lòng bàn tay.
Hạ Phương này, rốt cuộc đã làm gì Tư Thành?
Sao lại khiến Tư Thành biến thành một người hoàn toàn khác?
Trong lòng Lệ Minh Nhã cực kỳ khó chịu, tự nhiên cũng không thể để Hạ Phương thoải mái.
“Không phải Phương bảo bối thích ăn cái này nhất sao? Ăn nhiều một chút.”
Mắt thấy Tư Thành lại cắt một miếng gan ngỗng cho Hạ Phương, còn đưa đến bên miệng cô.
Lệ Minh Nhã suýt chút nữa bóp nát cái ly trong tay.
Cô ta hít sâu một hơi để chính mình bình tĩnh lại, nhếch miệng cười: "Hóa ra Thiết kế trưởng Hạ cũng thích ăn gan ngỗng, tôi nhớ chị An An cũng thích ăn cái này nhất đấy.”
Tư Thành hơi nheo hai mắt lại, ánh mắt sắc bén dừng ở trên người Lệ Minh Nhã.
Mặc dù Lệ Minh Nhã bị liếc nhìn cả người rất khó chịu, nhưng cũng biết lời mình vừa nói đã có tác dụng.
Vì thế tiếp tục nói: "Không phải Thiết kế trưởng Hạ không biết chị An An chứ? Anh Thành, anh chưa từng nhắc về chị ấy với Thiết kế trưởng Hạ sao?”
“Lệ Minh Nhã, nếu cô không muốn ăn cơm thì đi ra ngoài.” Sắc mặt Tư Thành nặng nề, giọng điệu đã trở nên lạnh lẽo.
Lệ Minh Nhã đã biết khẳng định Tư Thành không nói cho Hạ Phương biết về chuyện của Lộc An An, nhìn dáng vẻ tức giận của Tư Thành, cô ta uất ức đỏ mắt, lại không cam lòng tiếp tục nói: “Anh Thành, em chỉ nói lời thật lòng mà thôi, anh quên chị An An rồi sao?”
Tư Thành đang định nổi nóng, lại thấy Hạ Phương múc một muỗng kem cho anh: “Không phải muốn ăn thay em sao? Lại không ăn, sắp chảy ra mất rồi.”