Cô ta nắm chặt bàn tay, móng tay đâm mạnh vào trong lòng bàn tay, đôi mắt trừng tròn, khóe mắt như muốn nứt ra.
“Tôi cũng không biết tác phong làm việc của Thiết kế trưởng LM lại… có nhiều suy nghĩ như vậy.” Lệ Minh Nhã đè nén cơn hận thù muốn giết người điên cuồng trong đáy lòng xuống, giọng nói có phần âm u.
“Lúc này rõ như ban ngày, đang trong thời gian làm việc mà lại…”
Dứt lời, cô ta than nhẹ một tiếng: “Xin lỗi, là tôi đã mạo phạm. Chỉ là cô không sợ tác phong làm việc như vậy sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của LM sao?”
Lệ Minh Nhã không dám nhìn Tư Thành, cô ta sợ mình nhìn thêm một cái sẽ nhịn không được tưởng tượng ra chuyện giữa hai người bọn họ, chỉ cần nghĩ đến việc Tư Thành có hành động thân mật với Hạ Phương, Lệ Minh Nhã đã cảm thấy cả người lạnh lẽo, như lọt vào trong động băng, suýt nữa đã điên lên.
“Lệ Minh Nhã, trong đầu cô chứa gì vậy?” Không đợi Hạ Phương lên tiếng, Tư Thành đã hừ lạnh một tiếng: “Đầu óc bị úng nước hay bị sét đánh, cả tiếng người cũng không biết nói?”
Vành mắt Lệ Minh Nhã ửng đỏ, kích động kêu lên” “Em… Em không phải…”
“Ở trong mắt cô, nam nữ ở chung một phòng cũng chỉ có thể làm mấy cái chuyện không tiện nói đó sao? Đừng quên, chúng tôi là vợ chồng, chúng tôi muốn làm gì mà cũng cần phải giành giật từng giây trong văn phòng hay sao?”
Nói xong, Tư Thành cúi đầu nhìn về phía Hạ Phương, sự lạnh lùng trong mắt tan biến, thay bằng sự dịu dàng: “Nếu vội vã không nhịn được thì cũng vì Phương bảo bối nhà chúng tôi quá mê người.”
Lệ Minh Nhã càng tức giận đến mức cả người run rẩy, không thốt nên lời.
Tư Thành liếc nhìn Lệ Minh Nhã một cái: “Còn mời ăn cơm nữa không? Nếu không mời thì tôi muốn dắt vợ về nhà.”
Một câu dắt vợ về nhà đã hoàn toàn đánh tan Lệ Minh Nhã.
Cô ta lui ra sau hai bước, lảo đảo một cái, suýt chút nữa là té lăn trên đất.
Một hồi lâu sau cô ta mới nhớ tới mục đích mình tới nơi này, lúc này mới cắn chặt răng, xiết tay, đáy mắt đỏ bừng, nói: “Mời, đương nhiên mời. Dù sao Thiết kế trưởng Hạ đã tạo ra bộ váy dạ hội hoàn mỹ như vậy cho tôi, đương nhiên tôi phải mời cô ăn một bữa cơm để thể hiện lòng biết ơn rồi. Huống hồ, tôi cũng thật sự có rất nhiều chỗ không hiểu, cần phải học hỏi Thiết kế trưởng Hạ.”
Dứt lời, cô ta ngước mắt nhìn Tư Thành, trong mắt thể hiện sự yếu ớt: “Mấy người phụ nữ như bọn em liên hoan, anh Thành cũng muốn tới sao? Sợ em ăn mất cô ấy hay gì?”
Tư Thành lười nhác mở miệng: “Sở Lâm Xuyên có thể đi, tôi lại không thể?”
Lệ Minh Nhã chỉ hận không cắn cho mình một cái, đang êm đẹp, vì sao lúc trước cô ta lại muốn nhắc tới Lâm Xuyên chứ?
Vốn là vì sợ Hạ Phương không chịu đi mới nhắc tới Sở Lâm Xuyên, không ngờ đến hiện giờ lại thành vác đá đập chân mình, cô ta hận đến mức không duy trì được nụ cười.
“Nếu cậu Thần không ở chỗ này thì thôi, bây giờ có người khác ở đây, chúng tôi cũng đã hẹn ăn cơm cùng nhau, nếu cô Lệ cảm thấy không tiện, không bằng lần sau lại hẹn?” Hạ Phương cười rồi mở miệng.
Hôm nay chính là cơ hội tốt nhất, Lệ Minh Nhã sao có thể thả Hạ Phương đi?
Hai người vốn chẳng hề có chút liên quan nào, một khi ngày mai Hạ Phương bàn giao váy dạ hội xong, cô ta còn mời cô ăn cơm làm gì?
Huống hồ, hiện tại điều cô ta phải làm là khiến Hạ Phương ngày mai không thể bàn giao lễ phục, đêm nay không đi còn đợi tới khi nào?
“Không có việc gì, cũng đã lâu tôi và anh Thành không gặp nhau, đêm nay là cơ hội khó có được, mọi người tới ngồi cùng nhau cũng được.” Lệ Minh Nhã nói, mặt mày vui cười: “Chị An An đã đi nhiều năm như vậy, mà xem ra anh Thành cũng đã vượt qua rồi, hôm nay chúng ta nhất định phải chúc mừng một chút.”
Lệ Minh Nhã cố ý nhắc tới Lộc An An, ánh mắt nhìn Hạ Phương tràn đầy khiêu khích và đắc ý.