Thẩm Uyển Uyển rất thích tính cách dứt khoát và bá đạo này của Hạ Phương.
Sở dĩ đội bảo vệ của họ nghe lời Hạ Phương như thế không chỉ vì cô có thực lực mạnh mẽ mà còn vì cô tốt tính, có thể khiến mọi người phục tùng.
Thẩm Uyển Uyển không nhiều lời, lập tức đi làm thủ tục xuất viện.
Viện trưởng thấy Thẩm Uyển Uyển nghe lời Hạ Phương như thế thì cũng nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa hơn.
Thấy nét mặt ung dung và lạnh lùng cùng với khí thế bá đạo trên người Hạ Phương, Viện trưởng biết chắc chắn thân phận của cô không đơn giản chút nào.
Người phụ trách đội bảo vệ hiện tại là Charles, đây là chuyện mọi người đều biết.
Vậy thì cô gái này là ai?
Họ cũng không nghe nói là đội bảo vệ có lãnh đạo mới, hơn nữa trông cô gái này cứ như là chưa tốt nghiệp đại học, không có khả năng là lãnh đạo gì được.
Nghĩ thế, Viện trưởng nở nụ cười: “Thưa cô, chúng tôi xin lỗi cô vì hiểu lầm khi nãy, bệnh nhân bị thương rất nghiêm trọng, tình huống hiện tại chưa ổn định, di chuyển bệnh nhân vào lúc này sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến sức khoẻ của bệnh nhân”.
“Cô xem nếu chúng tôi vẫn có chỗ nào khiến cô không vừa ý thì cứ nói ra, chúng tôi nhất định sẽ cải thiện, trước mắt bệnh nhân thật sự không nên di chuyển, nếu cô cảm thấy bệnh viện chúng tôi không ổn thì đợi khi sức khoẻ của bệnh nhân hoàn toàn ổn định hẳn chuyển viện, được không?”
Hạ Phương nhìn nụ cười dối trá của Viện trưởng, cười khẽ: “Cảm ơn lòng tốt của Viện trưởng, nhưng khi nãy bác sĩ Christina của bệnh viện cũng đã nói đồng đội của tôi bị thương rất nặng, bệnh viện cũng không chắc chắn có thể chữa khỏi, nên tôi nghĩ không cần phải lãng phí thời gian của các bác sĩ”.
Nghe cô nói thế, Christina không khỏi giễu cợt: “Viện trưởng, nói không chừng người ta còn chẳng thèm quan tâm đến tính mạng của đồng đội ấy chứ, ông xem đi, lúc đầu tôi nói không thể ở lại phòng bệnh ICU quá lâu, khuyên cô ta rời đi, cô ta không muốn đi mà còn đẩy tôi ra ngoài, sau đó nhân cơ hội đút cho bệnh nhân loại thuốc gì đó, dù tình trạng của bệnh nhân đã tạm thời ổn định, nhưng ai biết tiếp theo anh ta có làm sao không?”
“Một khi rời khỏi bệnh viện, bệnh nhân xảy ra vấn đề gì cũng không nằm trong sự kiểm soát của chúng ta, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn gì, bọn họ còn có thể đổ trách nhiệm cho bệnh viện, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn…”
Ý cô ta rõ ràng là Hạ Phương muốn mượn dao giết người hại Lâm Giang Vũ.
Sắc mặt Viện trưởng trở nên khó coi, ông ta cau mày, nhưng cũng không nói ra suy nghĩ của mình ngay, rõ ràng cũng cảm thấy suy đoán này rất có khả năng là thật.
“Christina, đừng nói bậy”, một lúc lâu sau đó, Viện trưởng mới quát khẽ một tiếng, sau đó cười nói với Hạ Phương: “Christina nói chuyện không biết suy nghĩ, cô đừng chấp nhặt với cô ấy. Các cô là người thân của bệnh nhân, nếu kiên trì muốn chuyển viện cho bệnh nhân thì bệnh viện chúng tôi chỉ có thể đề xuất ý kiến, chứ không thể ép buộc cậu ấy ở lại”.
Đến đây, Viện trưởng lại nói tiếp: “Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cô một câu, tình trạng của bệnh nhân này rất nguy hiểm, bệnh viện của chúng tôi có bác sĩ khoa nội thần kinh tốt nhất ở sông Trừng, có thể phẫu thuật hoàn thiện nhất cho cậu ấy, có lẽ còn có thể có chút hy vọng, nhưng nếu xuất viện thì e rằng…”
“Cảm ơn lời nhắc nhở của ông”, Hạ Phương nói xong thì đưa mắt ra hiệu cho một đội viện nam ở bên cạnh: “Có lẽ Uyển Uyển đã sắp làm thủ tục xong rồi, cậu đi vào cõng cậu ta ra ngoài đi”.
Đội viên kia lập tức gật đầu, tiến lên cẩn thận cõng Lâm Giang Vũ.
Hạ Phương chỉ gật nhẹ đầu với Viện trưởng, sau đó dẫn hai đội viên xuống lầu.
Lúc này xung quanh có rất nhiều người hóng chuyện, thấy người đàn ông trên người đầy vết thương bị đưa ra khỏi bệnh viện thì đều chỉ trỏ Hạ Phương, cảm thấy cô quá độc ác, người ta đã bị thương như thế rồi còn muốn vì chút thể diện của mình mà cố chấp đưa người ta đi.
Đây chẳng phải là giết người một cách trá hình à?
Đây là mưu sát!
Hạ Phương không thèm quan tâm đến những lời bàn tán, cứ thế dẫn người đi thẳng xuống lầu.
Dưới lầu, Thẩm Uyển Uyển vừa khéo đã làm xong thủ tục, dẫn Lâm Giang Vũ lên xe cùng với Hạ Phương.
Viện trưởng nhìn theo bóng lưng của nhóm Hạ Phương, sắc mặt trở nên u ám, ông ta lấy điện thoại ra gọi điện: “Cậu đi theo bọn họ, xem bọn họ đi đâu”.