"Viện trưởng, cái này thật sự không phải lỗi tại chúng tôi. Người nhà của bệnh nhân này không nghe lời bác sĩ mà cứ ở lì trong phòng ICU, còn thừa cơ tôi ra ngoài mà tự tiện cho bệnh nhân dùng thuốc. Tôi có lòng phân tích tốt xấu cho cô ấy, nói làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe bệnh nhân, khiến việc điều trị càng thêm khó khăn”.
"Nào ngờ cô ta vừa mở miệng đã chỉ trích bác sĩ chỉ biết trốn tránh trách nhiệm, đã không có nghiệp vụ mà chỉ biết khoe khoang. Đã vậy thì tôi chỉ có thể mời cô ấy đưa bệnh nhân đi...”
Viện trưởng khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn người nhà bệnh nhân. Ông ta cảm thấy khí chất của cô gái này có gì đó quen quen nhưng lại không nhớ là đã từng gặp ở đâu.
"Christina, cứu chữa bệnh nhân là trách nhiệm của chúng ta. Họ đã vào bệnh viện này thì chúng ta nên đặt sức khỏe của họ lên đầu, ưu tiên phục vụ họ với chất lượng cao nhất, những việc khác để sau hãy nói”.
Giọng ông ta đều đều nhàn nhạt, không nghe rõ cảm xúc, tuy hướng chủ thể vào Christina nhưng lại không có ý trách cứ.
Cô ta khẽ bĩu môi: “Viện trưởng nói đúng ạ, tôi cũng cố gắng làm theo đến cùng rồi, nhưng người nhà bệnh nhân cứ phá rối-"
Thẩm Uyển Uyển bên ngoài không nhịn được nữa, sải bước tới ngắt lời cô ta.
"Cô có dám chịu trách nhiệm cho những lời vừa nói không, bác sĩ?"
"Tôi nhớ trong phòng bệnh có lắp camera, có thể thu âm lại những gì cô nói. Cô tưởng cô muốn đổi trắng thay đen là làm được hả?"
Christina nhăn nhó: “Tôi chỉ nói sự thật, sai chỗ nào chứ? Có camera là muốn đổi đen thay trắng à?"
Thẩm Uyển Uyển cười khẩy, lấy ra giấy chứng nhận: “Ý cô là đội bảo vệ chúng tôi vu oan cho cô?"
Hạ Phương không tiện để lộ thân phận nhưng cô ấy thì không sợ.
Đội bảo vệ là một thế lực vô cùng đặc biệt ở cửa sông Trừng, trừ Hạ Phương không thường lộ mặt ra, những người khác không ít thì nhiều cũng phải xuất hiện khi hành động.
Công bố thân phận thế này không hề ảnh hưởng gì đến Thẩm Uyển Uyển, ngược lại còn có thể dọa dẫm mấy kẻ định làm cáo mượn oai hùm.
Quả nhiên, Christina vừa thấy giấy chứng nhận thì biến sắc.
Viện trưởng cảm thấy toàn chân chấn động, thầm lấy làm mừng vì ban nãy chưa nặng lời, sau đó nở nụ cười khôn khéo nói với Thẩm Uyển Uyển và Hạ Phương: “Thì ra là các đồng chí của đội bảo vệ, vất vả rồi. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, các đồng chí đoàn kết như thể tay chân, thấy đồng đội bị thương thì nóng lòng muốn biết tình hình. Bác sĩ Christina của chúng tôi trước giờ luôn tận tụy với nghề, ban nãy cũng chỉ vì lo lắng cho bệnh nhân nên mới xảy ra mâu thuẫn.
"Chúng ta đều có cùng một mục tiêu là muốn bệnh nhân khỏe lại, đều là người một nhà cả mà, chỉ cần hóa giải hiểu lầm là được”.
Nói xong, viện trưởng nghiêm mặt: “Christina, còn không mau xin lỗi các đồng chí đi? Bệnh nhân đã được đưa vào bệnh viện của chúng ta tức là họ tin tưởng chúng ta, sao chỉ có thể vì đôi lời của người nhà mà lại muốn đẩy bệnh nhân đi?"
"Xin lỗi, tôi sai rồi", Christina tuy không chịu phục nhưng vẫn cắn răng cúi gằm mặt.
Viện trưởng mỉm cười: “Để bệnh nhân có thể tĩnh dưỡng hồi phục, có thể mời các vị đồng chí dời bước rồi chúng ta từ từ trò chuyện không?"
Nghe như ông ta đang muốn xin lỗi nhưng lại mang theo cảm giác cưỡng ép, không thể không làm theo, thậm chí trong giọng nói còn mang đầy giễu cợt.
Hạ Phương khoát tay: “Khỏi, bác sĩ tư chất như này không chữa được cho đồng đội chúng tôi. Uyển Uyển, đi làm thủ tục xuất viện đi”.