Tô Tử Ninh cũng đâu phải là con nít ba tuổi vô tri, làm sao lại không biết đây là tình huống gì?
Vị Tổng giám đốc lạnh lùng cao quý như một nữ thần của họ thì ra lại...
Mặt Tô Tử Ninh đỏ như gấc, cuống quít lùi về sau đến suýt té lăn quay, vội vàng giữ thăng bằng rồi co giò chạy mất.
Hạ Phương vùng vẫy đẩy Tư Thành ra: “Có người đến... Tư Thành!"
Khi cô hốt hoảng nhìn lên thì chỉ thấy văn phòng trống rỗng, dù vậy vẫn không nói nên lời.
Một người luôn giữ hình tượng xa cách như cô lại có hành động này trong phòng làm việc, lại còn bị cấp dưới nhìn thấy thì đúng là... không ra gì!
Tư Thành bật cười, dịu dàng hỏi lại: “Anh tưởng em thích lắm chứ?"
Hạ Phương nhướng mày: “Thích gì cơ?"
Chụt! Tư Thành lại thơm lên môi cô, nhìn mặt cô trở thành trái cà chua mà thấy trong lòng ngứa ngáy đến kỳ cục, chỉ hận không thể nhấm nháp người ta tại chỗ ngay và luôn.
"Đánh lén anh thế này, không phải thích thì là gì?"
Hạ Phương nhéo má anh: “Anh giỏi thì đừng có dụ dỗ em nữa!"
Điệu bộ phách lối này của cô khiến Tư Thành lắc đầu cười đến là bất đắc dĩ.
Thôi, đang ở địa bàn của em ấy thì để em ấy đè đầu cưỡi cổ đi, đợi lát hồi về nhà thì quyền chủ đạo lại nằm trên tay anh ấy mà.
À không, sau này ra ngoài cũng phải nhường vợ, để vợ làm chủ hết, chỉ có như vậy thì khi trở về, anh mới có thể tận hưởng hết những mặt tuyệt vời của vợ...
Nụ cười đầy quyến rũ treo bên khóe môi anh khiến Hạ Phương cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Nhưng chợt nhớ ra mình còn ở trong văn phòng, cô bèn hắng giọng: “Cũng trễ rồi, em mời anh đi ăn khuya nhé?"
Tư Thành liếc nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, cười đến càng ranh ma: “Ừ, về nhà rồi ăn”.
Sau đó ngồi bật dậy, quơ lấy túi xách của Hạ Phương, trông như sẵn sàng phi ra cửa ngay và luôn.
Hạ Phương: ???
Chợt nhận ra ý nghĩa sâu xa trong lời Tư Thành khiến hai má cô đỏ lên.
Cô có nói vậy đâu?
Đồ đàn ông thối tha đáng ghét! Mắc gì cả ngày chỉ nghĩ đến ba thứ này chứ??
Hai người rời khỏi văn phòng, bắt gặp Tô Tử Ninh đang nói chuyện điện thoại trước thang máy.
Hạ Phương làm như không có chuyện gì vừa xảy ra, dặn cô ấy nhớ về sớm rồi cùng Tư Thành bước vào.
Chỉ có bản thân cô biết những đầu ngón chân mình đã quặp lại muốn xuyên thấu sàn gạch rồi.
Nhưng thân là lãnh đạo, cô phải giữ hình tượng của lãnh đạo, bằng không về sau chẳng biết nên đối mặt với Tô Tử Ninh kiểu gì.
Tư Thành sao lại không nhìn ra vẻ lúng túng của Hạ Phương nhưng tuân thủ nguyên tắc im lặng là vàng, chỉ lẳng lặng cầm tay cô với khóe miệng vểnh lên.
Trời đã tối, hai người đi tìm quán ăn lấp bụng.
Không như lần trước được ăn tiệc ê hề, lần này bọn họ chọn một quán nhỏ ven đường.
Hạ Phương nhớ những quán lề đường này gần chết trong những năm ở nước ngoài.
Tuy ở đó cũng có những món ăn như vậy, nhưng lại không có hương vị như ở quê nhà.
Từ lúc về nước đến giờ cũng bận bù đầu, chưa được nếm lại những mỹ vị này.
Hạ Phương xưa kia ngồi tại nhà ăn cao cấp với khí chất ngút trời, nay ngồi ở vỉa hè vừa ăn xiên nướng vừa uống bia, bộ dáng hào sảng này lại không khiến Tư Thành thấy có gì sai lệch.
Cô chính là như vậy, dù là nhà hàng hay sạp nhỏ cũng có thể dễ dàng làm chủ.
Tư Thành chậm rãi dùng bữa, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô với vẻ cưng chiều trong đáy mắt.
Đợi đến khi họ ăn no uống say rồi thì Tiêu Minh cũng trờ đến.
Hai người lên xe, túm tụm nhau rù rì ở băng ghế sau, trên người lại còn ám mùi thơm nồng làm anh ta thèm muốn khóc.
Về đến nhà rồi, Tiết Lan Hâm đang xem tivi trong phòng khách.
Bà thấy hai đứa con đến bây giờ mới về thì lo lắng hỏi: “Sao về trễ vậy hai đứa? Bận viện lắm hả?"
Hạ Phương ngồi xuống ôm tay bà: “Tối nay con có họp, hai ba hôm nữa là xong rồi mẹ”.
"Có đói không? Để mẹ nấu gì cho hai đứa”.
Thấy bà toan đứng dậy, Hạ Phương vội vàng kéo lại: “Tụi con ăn ở ngoài rồi. Câu này phải hỏi mẹ mới phải, tối nay mẹ ăn gì, thức tới giờ có đói không?"
Tiết Lan Hâm lắc đầu cười: “Mẹ ở nhà cả ngày không làm gì thì đói làm sao được? Có phải con nít đâu mà...”
Hai mẹ con tâm sự một hồi rồi Hạ Phương giục bà đi nghỉ ngơi.
Vừa tắm xong bước ra, cô đã nghe tiếng chuông điện thoại vang tưng bừng.
Cô bèn quấn khăn quanh tóc rồi nhặt điện thoại đặt ở đầu giường lên, lập tức nghe giọng Sở Lâm Xuyên hối hả ập đến.
"Sếp Phương! Không xong rồi, lớn chuyện rồi!"
Hạ Phương nhíu mày: “Sao thế?"
"Hợp- hợp- hợp đồng hợp tác của chúng ta bị lộ!", Sở Lâm Xuyên vừa nói vừa thở hổn hển: “Trên weibo toàn là tin chỉ trích LM, phải làm sao bây giờ?"
"Lộ hợp đồng hợp tác với ai?", sắc mặt Hạ Phương sa sầm: “Anh từ từ, kể lại kỹ càng cho tôi nghe”.