Nhưng Tần Thủ Văn lại thẳng tay chặn số điện thoại của Lục Anh Đường, ngăn cản việc cầu xin của hắn ta.
Bây giờ còn mấy ngày nữa là ra toà, nhà họ Lục hoàn toàn không có khả năng chiến thắng.
Nếu còn tiếp tục như thế, bọn họ chẳng những phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng mà còn bị ảnh hưởng danh dự, hoàn toàn bị huỷ diệt.
Lục Minh Hà sốt ruột, ngày ngày đi cầu xin khắp nơi, muốn tìm người cứu bọn họ.
Có điều nhà họ Hạ ốc khó giữ nổi mình ốc, hoàn toàn không thể giúp bọn họ.
Bạn bè thân thích bên cạnh sau khi biết bọn họ xảy ra vấn đề cũng đều trốn hết, tránh không gặp bọn họ, như sợ nhà họ Lục tìm mình vay tiền vậy.
Mấy công nhân của nhà họ Lục không lấy được tiền cũng đình công, ngày ngày đến gây chuyện với nhà họ Lục.
Cứ tiếp tục mãi như thế, nhà họ Lục cũng không thể chịu được nữa.
Đây là cơ hội cuối cùng của Lục Anh Đường.
Hắn ta phải bất chấp tất cả để Tần Cối An đồng ý.
Chỉ cần Tần Cối An gật đầu, dù chỉ gia hạn thêm mấy ngày cũng được, nhà họ Lục sẽ có một chút cơ hội, nếu không…
Lục Anh Đường không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào, hắn ta cũng không thể chấp nhận hậu quả như thế.
“Tổng giám đốc Tần… Nể tình trước đây chúng ta từng gọi nhau là anh em…”, Lục Anh Đường cắn răng, nhìn Tần Cối An bằng ánh mắt cố chấp.
Đúng thế, lúc trước khi vừa bám được vào Tần Thủ Văn, Tần Thủ Văn đã dẫn hắn ta đi dùng bữa với Tần Cối An, lúc đó Tần Cối An còn ôm vai bá cổ hắn ta, liên tục gọi là anh Anh Đường, không ngờ giậu đổ bìm leo, thực tế lại tàn khốc như thế.
Nhưng Lục Anh Đường cũng không chịu suy nghĩ xem bản thân đã làm gì.
“Xin lỗi, tôi không thể giúp được”, Tần Cối An đen mặt, dùng sức nhấc chân, nhưng lại không thể tránh được khỏi Lục Anh Đường, anh ta mất kiên nhẫn sa sầm mặt: “Lục Anh Đường, nếu anh còn làm thế, tôi chỉ có thể báo cảnh sát thôi”.
“Ồ, tôi còn tưởng là ai”, Lucy Mộ Dung hóng hớt một lúc ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, che miệng cười tiến lên: “Đây chẳng phải là anh Lục từng phong độ ngời ngời à? Ui chao, sao mà trông nhếch nhác thế này, tôi suýt thì không nhận ra anh đấy”.
Lục Anh Đường cứng đờ người quay đầu lại, tầm mắt lướt qua Lucy Mộ Dung nhìn về phía Hạ Phương.
“Hạ Phương…”, khuôn mặt Lục Anh Đường râu ria xồm xoàm, tràn đầy sự mệt mỏi, hắn ta nhìn chằm chằm Hạ Phương bằng đôi mắt tràn đầy tia máu.
Là cô!
Là người phụ khiến hắn ta mất đi hào quang trước đây, trở thành như ngày hôm nay.
Vì sao hôm nay hắn ta đau khổ như vậy, mà cô vẫn ung dung tao nhã?
“Đã lâu không gặp, anh Lục”, Hạ Phương lạnh nhạt tiến tới, nhìn xuống Lục Anh Đường từ trên cao, cô không tỏ thái độ gì, nhưng lại khiến Lục Anh Đường cảm thấy bản thân tựa như một thằng hề.
“Không ngờ anh Lục khí phách cũng có ngày hôm nay… Ha, đúng là hiếm thấy”.
“Cô tới đây để xem trò cười của tôi đúng không?”, Lục Anh Đường cắn răng nghiến lợi: “Tôi trở nên như ngày hôm nay chẳng phải là do cô à? Hạ Phương!”
Dứt lời, hắn ta giùng giằng đứng dậy, trợn mắt nhìn Hạ Phương: “Tôi và nhà họ Lục đều bị cô huỷ hoại rồi, bây giờ cô đã hài lòng chưa?”
Hạ Phương cười giễu cợt: “Vẫn có thể nói năng lỗ mãng, cất lời khó nghe như thế, chứng tỏ nhà họ Tần vẫn khá nương tay”.
“Quả nhiên là cô ở sau lưng giở trò, Hạ Phương, cô ác độc như thế không sợ gặp báo ứng sao?”, Lục Anh Đường hét to.
“Anh Lục còn không sợ thì tôi sợ cái gì?”, Hạ Phương cười khẩy: “Lòng tham không đáy, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình”.
“Đừng có ở đây nói mát, tôi trở nên như ngày hôm nay đều do cô hại, Hạ Phương…”, dứt lời, Lục Anh Đường bỗng dưng trợn to mắt như phát điên, nhào về phía Hạ Phương.
“Cô chẳng phải ân nhân cứu mạng của Tần Thủ Văn sao? Ha ha ha, ông ta vì cô mà chơi chết nhà họ Lục, bây giờ tôi giết cô trước, để tôi xem ông ta sẽ có vẻ mặt thế nào…”
Lục Anh Đường hét lên như điên, lao về phía Hạ Phương.
Những người xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì hắn ta đã lao tới trước mặt Hạ Phương, ý đồ khống chế cô để uy hiếp Tần Thủ Văn.
Nhưng tay hắn ta còn chưa chạm được vào Hạ Phương đã bị ai đó ấn chặt, sau đó người ấy lật hắn ta lại và ném ra ngoài.
“A…”, Lục Anh Đường ngã mạnh xuống đất, tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
Hắn ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất, vùng vẫy hồi lâu cũng không bò dậy được.
Tư Thành bước tới trước mặt Lục Anh Đường, nhìn hắn ta từ trên cao xuống như bậc vương giả, ánh mắt anh lạnh lùng u ám: “Muốn động vào người phụ nữ của tao, mày vẫn chưa xứng đâu”.
Lục Anh Đường cắn răng, không đứng dậy được chỉ có thể nằm bò trên đất, hung tợn lườm Tư Thành: “Tư Thành, mày là cái thá gì? Hạ Phương chỉ là một người phụ nữ bị tao chơi chán rồi bỏ thôi, cũng chỉ có mày coi cô ta là bảo bối, ha ha ha…”
“Nhưng trông mày cũng ra dáng con người, sợ là cũng chỉ là kẻ đã bị chơi chán rồi thôi. Ha ha ha, một gã việc ở khách sạn thì có thể khá hơn được bao nhiêu? Mày và Hạ Phương quả nhiên là trai cặn bã xứng đôi với gái đĩ điếm, trời sinh một cặp!”
Tư Thành nhấc chân lên giẫm vào lòng bàn tay đang đặt trên đất của Lục Anh Đường, anh hơi day một chút, lạnh lùng nhìn hắn ta: “Trước đây Hạ Phương phải mù quáng đến mức nào mới thích loại cặn bã như mày nhỉ? Nếu mày không phải người yêu cũ của Hạ Phương thì đến giẫm lên người mày, tao cũng thấy bẩn đế giày”.