Hạ Phương sờ sờ cằm, thầm nghĩ: Cậu nhóc, cậu ngây thơ quá rồi.
Dù có cho cậu năm mươi phần trăm thì LM vẫn lời.
Tuy cậu ta nói không sai, một sản phẩm muốn thuận lợi sản xuất ra thị trường không phải chỉ cần mỗi nhà thiết kế và nhà xưởng là xong.
Khâu sản xuất có rất nhiều chuỗi dây chuyền khác nhau phối hợp, mà mỗi nhân viên đều có một mức lương nhất định khác nhau. Vậy nên nếu thật sự chia năm mươi phần trăm cho Can thì chẳng khác gì LM đang làm không công cho cậu ta.
Nhưng trên thế giới chỉ có một Can, nếu đó là vấn đề có thể dùng tiền giải quyết được thì Hạ Phương cũng sẵn sàng chi trả.
"Cậu chắc chắn chưa?", Hạ Phương che miệng cười: "Cậu phải biết, một nhà thiết kế cao cấp ở LM đã được chia cho từ mười lăm đến hai mươi phần trăm, cậu chỉ nhận mười lăm... Cậu không thấy mình rất... mất giá à?"
Tần Túc nở nụ cười: "Nếu đổi lại là chị, chị có cảm thấy như vậy không?"
Hạ Phương nhún nhún vai, thương hiệu này vốn là do cô lập ra, có như nào cô cũng không bị thiệt được, tất nhiên sẽ không có chuyện cô mất giá ở đây.
Nhưng Tần Túc nói cũng không sai, cậu ta căn bản không thiếu tiền, cậu ta làm loạn với Amphile không phải bởi vì Amphile trả cho cậu ta quá ít, mà là do Amphile đã có động thái lừa gạt và thái độ dám phách lối trước mặt cậu.
Tần Túc nhìn thì dễ tính,nhưng lúc đã cứng đầu thì có là Tần Thủ Văn cũng không làm gì được cậu.
"Hai mươi đi", Hạ Phương cười nói: "Dù sao phí thiết kế của cậu đều dùng để làm từ thiện mà, LM kiếm tiền, cậu kiếm danh tiếng, chúng ta hợp tác đôi bên cùng có lợi, coi như là ông trời tác hợp cho đấy".
Tần Túc cũng có chút bất đắc dĩ: "Tôi chưa từng ra ngoài làm việc, nhưng cũng chưa từng nghe có ông chủ nào bắt nhân viên nhận tiền như chị".
"Bởi vì cậu xứng đáng", Hạ Phương nhíu mày.
Đúng vậy, cậu ta rất xứng đáng, thậm chí có trả cái giá cao hơn nữa vẫn vô cùng xứng đáng.
Lời khẳng định ấy khiến sự kiên định trong đáy mắt Tần Túc ngày càng đậm hơn, cậu ta siết chặt tay lại, nghiêm túc gật đầu: "Cô Hạ đã ủng hộ tôi như vậy, sao tôi có thể từ chối được nữa?"
"Vậy...", Hạ Phương cười xảo quyệt: "Bản thảo mới nhất của cậu đã đưa cho Amphile, phía bên tôi chắc không thể dùng lại được, không bằng..."
Dưới ánh mắt mong đợi của Tần Túc, Hạ Phương nói: "Chúng ta thành lập một nhóm kết hợp đi".
Đúng, chính là sản phẩm được đồng thiết kế bởi Can và Phương Hạ.
Hạ Phương cảm thấy sản phẩm này vừa ra mắt chắc chắn sẽ gây sốt toàn cầu.
Tần Túc nghe vậy cũng sáng mắt lên: "Ý này cũng không tệ".
Với thực lực của Can, lại thêm vào độ nổi tiếng của Phương Hạ, hai đại thần cùng nhau hợp tác, có thể nói là xưa nay chưa từng có, chắc chắn đó sẽ là một cú nổ lớn.
Tuyệt, thật sự quá tuyệt!
Khi Hạ Phương đặt chân xuống Giang Lâm, người đến đón cô chính là Lucy Mộ Dung.
"Ối cục cưng ơi! Mình nhớ cậu chết mất!", lâu ngày không gặp nhưng Lucy Mộ Dung vẫn nhiệt tình như xưa, vừa nhìn thấy đã lao tới ôm chầm lấy Hạ Phương.
Cô vòng tay ôm lại bạn mình: “Mình biết chứ, bằng không thì gọi cậu ra đón làm gì?"
Lucy Mộ Dung làm bộ giận dỗi đẩy cô ra: “Ơ hay nhỉ, cô xem tôi như người hầu thì thôi, lại còn nói như thế, tưởng tôi dễ ăn hiếp lắm hở?"
"Thì cũng chỉ có mình được ăn hiếp cậu mà thôi", Hạ Phương tủm tỉm nhéo má cô bạn: “Nay đi ăn tiệc nhé, mình khao”.
Lucy Mộ Dung thích thú mở to mắt: “Tiệc hả? Ở đâu cơ?"
Sau đó lại kích động ré lên: “Có phải ở Nâu Nhạt không??"
Hạ Phương búng tay: “Chuẩn! Đi thôi”.
"Ôi chu choa, đúng là cưới chồng giàu thì thành phú bà luôn hen? Cậu có biết quán đó dạo này hot lắm không, mình không có tiền nên không nói, chứ có thì cũng không đặt bàn được đấy!"
Lucy Mộ Dung ôm rịt lấy tay bạn mình: “Mình thèm muốn xỉu luôn rồi, huhu cục cưng tốt với mình quá, mình yêu cậu chụt chụt”.
"Thôi đừng, không có kết quả đâu", Hạ Phương tỉnh bơ đáp lại.
Lucy Mộ Dung làm bộ phòng má: “Hứ, vừa làm vợ người ta đã thay lòng đổi dạ! Hồi đó ai nói sẽ yêu mình cả đời vậy hả, đồ qua cầu rút ván, hức hức...”
Hai cô nàng vừa đi vừa giỡn, đến Nâu Nhạt vào đúng giờ cơm chiều.