Còn nữa, từ các bản thiết kế của Tần Túc cũng đã chứng minh được cậu ta là một bậc thầy thiết kế.
Có thể không được đào tạo trong hệ thống chính quy, nhưng người thầy dạy vỡ lòng cho cậu ta chắc chắn là một người xuất sắc.
Thêm nữa vì thân thể không tốt nên cậu ta phải ở nhà trong thời gian dài, gần như thời gian rảnh đều dốc lòng học tập và rèn luyện khả năng thiết kế của mình.
Cậu ta được sinh ra trong một gia tộc lớn như nhà họ Tần nhưng tính cách lại đơn thuần, tâm hồn sáng trong, vì vậy thiết kế của cậu ta cũng trong trẻo và thuần khiết.
Thế giới này quá phức tạp nên mọi người lại càng yêu thích những thứ đơn giản và nhẹ nhàng.
Tác phẩm của Tần Túc cũng nhờ vậy mà nổi tiếng.
Những năm qua LM luôn dựa vào thiết kế của Hạ Phương để ngày càng lớn mạnh, nhưng cô rất khó vượt qua bản thân nữa. Bây giờ cô có quá nhiều chuyện phải làm, cần phân tâm ra nhiều nơi, muốn để LM tiến lên một bước nữa thì cách tốt nhất chính là chiêu mộ Can về làm.
Khi biết Tần Túc chính là Can, Hạ Phương đã nuôi suy nghĩ này rồi.
Nhưng chuyện bên Tần Túc và Amphile chưa giải quyết xong nên Hạ Phương không muốn can dự quá nhiều vào lần tranh chấp này, miễn cho Tần Túc nghĩ rằng cô vì muốn mời cậu về làm mà cố tình châm lửa cho mâu thuẫn này.
Bây giờ Tần Túc đã biết rõ những bất công trong cách làm việc của Amphile, cũng biết bản thân cần phải làm gì, lúc này mới thích hợp để cô ra tay.
"Chị Hạ, chị còn bao nhiêu thân phận mà chúng tôi không biết?", Tần Túc nhìn nụ cười nhạt trên mặt Hạ Phương, không kềm được phải than thở.
Cậu ta cứ tưởng rằng Hạ Phương tuổi còn trẻ đã là thần y có y thuật nghịch thiên là giỏi lắm lắm rồi, không ngờ rằng...
Quả nhiên thế giới này không gì không có, ông bà có câu núi cao còn có núi cao hơn quả là không sai.
Hạ Phương nhún nhún vai: "Thân phận chẳng qua cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi, không quan trọng đến thế đâu, quan trọng là bây giờ tôi thật sự rất muốn mời cậu về, Can ạ..."
Tần Túc cười khẽ, Hạ Phương nói cũng không sai, chỉ cần cậu ta biết cô chính là cô, vậy là đủ rồi nhỉ?
Còn Hạ Phương rốt cuộc có bao nhiêu thân phận khác, hay có bản lĩnh gì mà cậu ta không biết, tất cả đều là chuyện của cô, mà cậu chỉ cần lựa chọn tin tưởng cô là được.
Giống như lúc trước cậu đã lựa chọn giao phó sinh mệnh của mình cho cô vậy.
"Nếu là cô Hạ thì không cần phải mời đâu, chỉ cần một câu nói của chị, tôi sẵn sàng phục vụ cho LM bất cứ lúc nào, Tần Túc khẽ cười, đáy mắt lấp lánh ánh sáng.
Cậu ta vừa nhìn đã biết Hạ Phương là người rất tài giỏi, càng tiếp xúc thì càng ngạc nhiên trước tài năng của cô.
Một cô gái như thế, dù đi đến đâu cũng có thể tỏa hào quang, rọi sáng cho những người xung quanh.
Vậy nên nếu quả thật có thể theo chân cô làm việc, Tần Túc vô cùng tình nguyện.
"Còn thù lao thì...", Tần Túc hơi cụp mắt nở nụ cười: "Ba mươi phần trăm nhiều quá..."
Hạ Phương nhíu mày, thế giới này còn có người chê nhiều tiền à?
"Cô Hạ cũng biết đấy, ông nội rất kì vọng vào tôi, sau này chắc chắn tôi phải học tập và bận rộn rất nhiều chuyện. Ông nội tuổi đã lớn rồi, nếu anh cả đồng ý trở về thì tốt quá, nhưng nếu không đồng ý thì tương lai tôi sẽ phải gánh vác toàn bộ nhà họ Tần. Dù tôi không muốn làm đi nữa, cũng không thể bỏ mặc nó không quan tâm".
Dù sao những năm qua, Tần Thủ Văn đã làm gì cho cậu, cậu đều chứng kiến rõ ràng.
Bây giờ cơ thể cậu đã ngày một tốt lên, mà Tần Thủ Văn thì ngày càng lớn tuổi, thân thể cũng dần kém đi, sao cậu ta có thể nhẫn tâm để Tần Thủ Văn tiếp tục vất vả được?
Dù cho tương lai cậu ta chắc chắn sẽ được kế thừa nhà họ Tần, thì bây giờ cũng phải học tập thật chăm chỉ để giảm bớt áp lực cho Tần Thủ Văn.
"Vì vậy nên cho dù tôi có gia nhập LM, tôi vẫn chỉ có thể thiết kế một mẫu một năm mà thôi. Còn LM muốn sản xuất bản thiết kế đó thành hàng đại trà hay giới hạn tôi đều không có ý kiến, nhưng dựa vào giá trị sản phẩm thiết kế hiện tại của tôi, trích ba mươi phần trăm ra thì thật sự quá nhiều".
"Tôi nghĩ mười lăm phần trăm là đủ rồi, LM là một thương hiệu lớn, để điều hành một tập đoàn lớn như vậy cần phải xúc tiến và mở rộng rất nhiều hạng mục, đâu đâu cũng cần đập vào một khoản chi phí lớn, nếu tôi cầm mất ba mươi phần trăm thì LM còn lại được bao nhiêu chứ?"