Vì để xác minh tính chân thật của việc này, Trúc run rẩy cầm cái thứ màu đen hình dẹp kia lên, rồi rùng mình nhận ra nó hoàn toàn không hề xa lạ đối với cô. Cô thử ấn nút nhô ra ở bên phải nó, mặt trên không hề có phản ứng gì, nghĩ lại cũng đúng, điện thoại mà hết pin thì làm sao mà khởi động được cơ chứ!
Không sai đâu, thứ mà cô đang cầm trên tay chính là điện thoại cảm ứng thông minh cực kì phổ biến ở thế kỉ XXI! Thật sự là điện thoại, cô không nhìn nhầm đâu!
Ảo thật đấy!
Thanh Trà chẳng hiểu sao em gái mình cứ nhìn trân trân vào cái cục đen thui trên tay mà ngẩn người, cậu bèn đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô, nói: "Em làm gì đơ người ra thế? Cái thứ đó em đem về để dành chọi chồng thì được, chứ có gì hay ho đâu mà nhìn ngắm mãi vậy."
Sau khi ổn định lại tâm trạng của mình, Trúc mới bắt đầu tìm hiểu tin tức từ Thanh Trà, giả vờ ngô nghê hỏi rằng: "Cái thứ này... là gì vậy anh? Sao nhìn nó lạ thế nhỉ?"
Thanh Trà lắc đầu, đáp: "Anh không biết, thứ này do anh ba vô tình nhặt được rồi đem về, anh cũng là lần đầu anh nhìn thấy. Thấy nó vô dụng anh định vứt đi cho rồi, nhưng anh ba lại tiếc nên đành giữ lại đến tận bây giờ."
Nghe vậy, Trúc lập tức hỏi thêm: "Anh ba nhặt được nó ở đâu vậy ạ?"
Thanh Trà lắc đầu, trả lời: "Anh không có hỏi anh ấy. Mà em hỏi cái này làm gì, có chuyện gì hay sao?"
Trông thấy Thanh Trà dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, Trúc lập tức thay đổi sắc mặt, cô tươi cười nhìn cậu, nói: “Thì khi nãy em nghe anh nói nó có thể phát sáng với phát ra tiếng, nên em mới tò mò hỏi thêm mấy câu đó mà.”
Thanh Trà nửa tin nửa ngờ ngắm nghía nghiền ngẫm sắc mặt em gái. Trúc bị cậu nhìn đến chột dạ, suy đi nghĩ lại một hồi quyết định đưa tay ôm bụng, mặt mày nhăn nhó kêu ca: “Ui da, bụng em... anh tư, em phải đi nhà xí gấp ạ... lát nữa em lại đến chọn đồ tiếp nha anh... ai ui... em đi trước đây...”
“Em đi nhà xí thì đem cái cục đen thui đó theo làm gì hả?”
Đáp lại cậu chính là bóng lưng dần mất hút sau khúc ngoặt. Thanh Trà nhìn đống đồ trên bàn mà thở dài, từ khi em gái lấy chồng tính tình dường như trở nên hoạt bát và sáng sủa hơn rất nhiều, chẳng còn nóng nảy và khó chiều như trước đây nữa. Đó cũng là lí do khi nhà cậu biết em rể lén lút nuôi nhân tình bên ngoài nhưng vẫn bình tĩnh tìm cách giải quyết mọi chuyện êm đẹp nhất.
Bọn họ sau nhẫn tâm phá vỡ hôn nhân của Út cưng nhà mình!
Trúc nắm chặt chiếc điện thoại bước vội về phía nhà xí, định bụng muốn tìm một gốc không người tĩnh tâm suy xét lại sự xuất hiện của chiếc điện thoại này. Chẳng lẽ thế giới này đi trước thời đại, khoa học kĩ thuật phát triển theo tốc độ tên lửa, đùng một cái điện thoại cảm ứng ra đời hay sao? Không thể nào có chuyện như vậy được! Bởi chính Thanh Trà vừa rồi cũng nói bản thân cậu lần đầu tiên nhìn thấy điện thoại! Như vậy thì chỉ có một khả năng - chính là chiếc điện thoại này cũng từ hiện đại xuyên không đến đây!
Một chiếc điện thoại khi không sao lại xuyên không qua được? Đương nhiên phải có người mang nó tới đây! Như vậy nghĩa là có người cũng từ hiện đại xuyên không đến đây như cô! Còn có thể mang theo cả điện thoại di động!
Ảo thật đấy!
Trúc vừa suy nghĩ vừa nhanh chân bước đi, chẳng mấy chốc đã đứng trước cánh cửa nhà xí. Cô không chút nghĩ ngợi bèn đưa tay mở cửa, kết quả dường như cửa bị vướng phải thứ gì đó nên không thể mở ra. Lúc này đầu óc Trúc nào còn suy nghĩ được nhiều, chỉ biết theo bản năng dùng sức giật mạnh, cánh cửa lập tức mở toang hiện ra cảnh tượng bên trong.
Cảm nhận đầu tiên của cô chính là: Da thật trắng, nhìn có vẻ rất mềm mại đó đa!
Sau khi đó chợt ý thức được bản thân đang làm trò gì, lúc này mới giật mình đánh rơi luôn điện thoại trong tay xuống đất, hai tay đưa lên che miệng, hét thảm một tiếng: “Cậu... cậu... không phải...là...”
Trong nhà xí vậy mà lại có người! Hơn nữa còn là khách ở trong nhà. Đã vậy nửa thân trên người này còn trần trụi, chiếc áo sơ mi với hàng cúc mở toang tụt xuống giắt ở khuỷu tay, phần sau áo hờ hững vòng qua chiếc lưng trắng ngần. Đáng nói là người này... người này mà lại là là là...
Người nọ thấy cô sắp sửa hét lên bèn vội vàng kéo áo mình lại, sau đó đưa tay chặn miệng cô, thấp giọng nói: “Đừng hét, tôi xin cô Trúc đấy!”
Phải mất một lúc lâu Trúc mới ổn định lại tâm trạng của mình, xong nhận ra phản ứng vừa hơi quá khiến cô có chút ngượng ngùng. Kế đó cô lại chớp mắt liên tục mấy cái, ra hiệu người nọ mau thả tay ra.
Người nọ nhận được tín hiệu, vội vàng thu tay lại rồi sửa sang lại quần áo của mình. Trúc nhìn sắc mặt người nọ tái mét xanh xao như tàu lá chuối, bèn lùi lại một bước giữ khoảng cách, sau đó nhẹ giọng nói: “Ngại quá, vừa rồi do quá bất ngờ mà thôi không kiềm chế được cảm xúc của mình, mong c...”
“Cô Trúc đừng nói thế!” Người nọ lập tức xen lời cắt ngang, dừng một lúc rồi mới mói thêm: “Xin cô Trúc giúp tôi giữ kín bí mật này, có được không?”
Lần này Trúc không vội đáp lời, cô dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng người nọ, hỏi: “Anh tư tôi có biết chuyện này không, hả cậu Gia Minh?”